[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Chương 21: Chương 21: Cái gì cũng ăn, chỉ không ăn đắng (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trần Lộ nói xong lại nhìn về phía hai đứa bé: “Mãn Mãn và Đa Đa cũng đi cùng sao? Trên đường đi chắc cũng đã chịu vất vả rồi!”

Cô ta vừa nói vừa đưa tay xoa đầu hai đứa bé, ai ngờ rằng Đa Đa theo bản năng tránh khỏi bàn tay của cô ta, sau đó liền rúc vào trong ngực Cố Thuấn Hoa, cẩn thận nhìn Trần Lộ.

Bàn tay của Trần Lộ chỉ có thể chạm vào một khoảng trống.

Cố Thuấn Hoa: “Nó còn nhỏ, chưa được va chạm với mọi người nhiều nên có hơi nhút nhát.”

Trần Thúy Nguyệt sợ Trần Lộ bị mất mặt, liền cười cười khen ngợi: “Ây da cái con bé này, đây là dì của con đó, sao vẫn nhưng người lạ vậy!”

Trần Lộ vừa tới, mọi người nói được mấy câu rồi cũng lục tục giải tán, dù sao bây giờ cũng đã là buổi trưa rồi, buổi chiều còn phải đi làm nữa, Kiều Tú Nhã thật ra thì vẫn còn lời muốn nói, luôn chờ thời cơ để thốt ra lời, nhưng mà cuối cùng lại bị Trần Lộ làm cho mất cơ hội, nhưng mà nếu lại nhắc đến chuyện lúc nãy thì rất có khả năng sẽ bị mọi người đáng giá là nhỏ mọn, bà ta không thể làm gì khác hơn là nén giận bỏ đi.

Mọi người vừa mới đi, Trần Thúy Nguyệt thuận miệng hỏi Trần Lộ: “Cháu uống tinh chất nước sữa mạch nha sao?”

Trần Lộ: “Cháu không uống, nhìn thấy chị là trong lòng cháu lại nhớ đến chuyện ở thủ đô, lần trước anh Dũng Tử nói là nhìn thấy chị cháu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”

Cố Toàn Phúc và Trần Thúy Nguyệt thật ra cũng bận tâm đến chuyện này, cho nên cả hai người cùng nhìn về phía Cố Thuấn Hoa.

Cố Thuấn Hoa thấy vậy liền dùng vài ba lời kể hết những chuyện đã xảy ra: “Cho nên liền phải dẫn theo bọn trẻ về đây.”

Khi cô nói những lời này, vẻ mặt của Trần Lộ không được bình thường cho lắm: “Chị vốn dĩ là tự mình quay về đây, kết quả đi được nửa đường thì lại quay về mang con theo?”

Cố Thuấn Hoa dùng ánh mắt hờ hững nhìn qua Trần Lộ.

Cô làm như vậy là đã thoát khỏi tình huống trong sách, phỏng đoán rằng sau này sẽ có thể tạo ra một vài tình tiết không như dự đoán trước, nhưng mà chuyện này cũng chỉ có mình Cố Thuấn Hoa biết, sao trông Trần Lộ lại có vẻ sợ đến như vậy?

Hay là nói, thật ra thì cô ta đang định làm gì? Cứ coi như nhìn trúng Nhâm Cạnh Niên thì cũng kệ đi, cô đem con về đây, Trần Lộ và Nhâm Cạnh Niên không còn dính dáng gì đến nhau không phải là tốt hơn sao? Hay là nói không muốn cô mang cả con của mình theo?

Trong lòng Cố Thuấn Hoa hiện lên rất nhiều tính toán, nhưng cô vẫn bày ra vẻ mặt không có gì, nói: “Đúng vậy, khi gần về đến nhà thì tôi lại cảm thấy hối hận rồi, cho nên lại ngồi xe lửa quay về đón con.”

Mẹ cô Trần Thúy Nguyệt vừa nghe thấy vậy thì tức đến giậm chân: “Con con, con đây là như thế nào vậy, con không nghe dì Kiều của con nói sao, mang con về thì đăng kí hộ khẩu thế nào được nữa!”

Ba cô Tống Toàn Phúc thì cau mày, không nói tiếng nào.

Cố Thuấn Hoa nói thẳng: “Mẹ, con đã nghĩ kĩ rồi, bọn trẻ còn nhỏ, nếu để chúng rời xa con nhất định sẽ phải chịu khổ cực, con đã sinh chúng ra thì phải có trách nhiệm đối với bọn chúng, có thể để chúng nó nhập hộ khẩu thì nhất định cho chúng nó nhập, nếu không thể để chúng nhập hộ khẩu thì con sẽ trực tiếp mang chúng trở về binh đoàn, con đã có thể sống ở đó tám năm, bây giờ sống thêm mười tám năm nữa cũng không thành vấn đề!”

Trần Thúy Nguyệt nghe thấy vậy thì nhức hết cả đầu: “Con, cái đứa này sao lại như vậy hả! Cứ coi như là con đau lòng cho bọn trẻ đi, nhưng con cũng phải nhìn xem bây giờ là thời điểm nào chứ, đây là lúc con bướng bỉnh được hay sao? Không thể trở về thành, con muốn cả đời ở lại cái nơi mà chim còn không muốn đi vệ sinh hay sao? Không ăn trái bầu, lo gì không có gáo múc nước, con trở về trước, sau này mới có thể nghĩ cách cho bọn trẻ trở về được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.