Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phùng Phú Quý nói như vậy, Cố Thuấn Hoa cũng vô cùng cảm kích.
Rất nhanh Phùng Phú Quý quay lại, nhìn xung quanh không có ai, mới thấp giọng nói, có thể đổi, nhưng phải chờ đến buổi tối, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Cố Thuấn Hoa hiểu ý, Nhậm Cạnh Niên cũng biết.
Có thể đổi, người ta cũng đồng ý giúp đỡ, chuyện này cũng không coi là phạm pháp, nhưng cũng không phải là chuyện quang minh chính đại gì, cho nên tốt nhất riêng tư một chút.
Hai người cũng không nói nhiều, sau khi cảm ơn Phùng Phú Quý liền rời đi, đi nơi nào, trời lạnh như vậy cũng không có nơi nào để đến.
Sau bữa ăn đơn giản, Nhậm Cạnh Niên cắn răng, liền thuê một nhà khách ngủ lại, hai đứa trẻ cũng có thể nghỉ ngơi.
Hai đứa trẻ đến nhà khách, cảm thấy mới lạ, leo lên trèo xuống, đùa giỡ, cười vui vẻ.
Cố Thuấn Hoa cùng Nhậm Cạnh Niên một người ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, một người ngồi trên đầu giường bên cạnh cái ghế, cả hai cũng không nói gì.
Cố Thuấn Hoa hy vọng có thể đưa hai đứa trẻ về thủ đô, về phần Nhậm Cạnh Niên, cô cũng chưa có kế hoạch gì, mà cô cũng không thể lên kế hoạch nổi.
Thật ra thì trong quyển sách đó, Nhậm Cạnh Niên cùng Trần Lộ đến với nhau, cũng là bởi vì trước đó cô bỏ anh, ít nhất bên ngoài là như vậy.
Theo lý mà nói cô muốn cố gắng giúp Nhậm Cạnh Niên, không để cho chồng mình đến với Trần Lộ.
Nhưng Cố Thuấn Hoa không có nhiều sức lực như vậy, cô bây giờ, mọi suy nghĩ đều đặt lên người hai đứa trẻ.
Nhưng là Nhậm Cạnh Niên mở miệng trước: “Tự em đưa hai đứa trẻ đến thủ đô, có được không?”
Từ trạm xe lửu Lưu Triệu đến thủ đô, còn phải đi qua một chuyến tàu qua trạm trung chuyển Bao Đầu, nhưng mà trung chuyển thì lại không có chỗ ngồi, phải đứng.
Một người phụ nữ cùng với hai đứa trẻ ba tuổi, quá khó khăn.
Cố Thuấn Hoa: “Đến lúc đó anh cùng em đưa con lên xe lửa đứng, hẳn là không có gì, hai đứa trẻ bây giờ đã có thể tự đi, cũng rất nhiều năng lượng, chạy nhanh, Đa Đa thì quá gầy, cũng không cần gì nhiều sức lực, bất quá không phải lúc nào cũng cần ai đó cõng trên lưng.”
Nhậm Cạnh Niên không lên tiếng, gật đầu: “Được.”
Ánh mắt anh chuyển lên hai đứa bé đang vui đùa trên giường, nhưng thật ra thì anh muốn tự mình đưa hai đứa đến thủ đô, nếu không thì thực sự không yên tâm, nhưng nếu đã ly hôn, anh bây giờ cũng chỉ là chồng cũ, cùng trở về sẽ nhiều rắc rối.
Vốn là chuyện ly hôn cũng rất nhạy cảm, gia đình thấy mất mặt sẽ không muốn chấp nhận, đưa hai đứa bé đi, sợ hơn là thủ đô không chấp nhận, cùng với anh, đó chính là thêm loạn.
Huống chi muốn rời khỏi mỏ than cần lý do, anh cũng không thể xin nghỉ được nhiều như vậy, huống hồ chuyện ly hôn trở về thành phố nếu bị người khác biết, thì mọi chuyện liền đi tong.
Cố Thuấn Hoa dĩ nhiên cũng nghĩ đến.
Cô không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng nghĩ tới Trần Lộ.
Mình đưa hai dứa trẻ trở về thủ đô, cũng không phải chết cũng phải ở thủ đô, mình đã thay đổi hành động, vậy Trần Lộ và Nhậm Cạnh Niên, bọn họ đến cuối cùng cũng sẽ yêu nhau?
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Nhậm Cạnh Niên: “Đúng rồi, hỏi anh chuyện này?”
Nhậm Cạnh Niên: “Ừ?”
Cố Thuấn Hoa đang định nói, thì nghe được tiếng gõ cửa truyền tới.
Nhậm Cạnh Niên nhanh nhẹn đứng lên, đi tới trước cửa nhìn một chút, biết là Phùng Phú Quý, lúc này mới mở cửa để cho anh đi vào.
Phùng Phú Quý cầm trong tay “Giấy ly hôn” mới.
“Các người điền nhanh, tôi còn phải nộp lên.”
Hai đứa trẻ dừng đùa giỡn, nhìn tới, Cố Thuấn Hoa cười nói: “Các con tiếp tục chơi đi, ba mẹ cùng chú nói chút chuyện.”
Ánh mắt của Mãn Mãn liền nhìn về thứ Phùng Phú Quý đang cầm trong tay.
Cố Thuấn Hoa thở dài, đứa trẻ này đúng thật là ranh ma, không thể nào lừa được, Nhậm Cạnh Niên lại lấy ra một túi giấy, bên trong là đậu chiên, cho hai đứa bé ăn.
Hai đứa bé nhìn thấy miếng đậu chiên chín vàng và giòn, liền vui vẻ, nhẹ nhàng ngồi lên giường ăn, Cố Thuấn Hoa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.