Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng cuối cùng cô vẫn thu liễm những cảm xúc đó lại, giả vờ ngồi xuống bên cạnh giường như bình thường, ôm hai đứa bé vào lòng, cười nói: “Làm sao có thể nói như vậy, con xem các con vừa đến, ông ngoại bà ngoại vui mừng chưa kìa, cho các con bánh bích quy rồi còn pha tinh chất nước sữa mạch nha, mọi người đều rất thích các con.”
Đa Đa mếu máo, đôi mắt chớp chớp, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, nhưng mà…”
Ngày thường cô bé không nói nhiều lắm, bây giờ nói được vài lần “nhưng mà”, cũng chưa nói ra được nguyên do, vốn dĩ một đứa trẻ ba tuổi, có một vài bé chậm nói có thể không nói được hẳn thành một câu, huống chi Đa Đa vốn là một đứa bé có tính cách trầm mặc.
Cố Thuấn Hoa: “Vừa nãy mẹ lấy trứng gà đi định đi làm bánh trứng gà rán cho bọn con, bà ngoại vội vàng đi qua tranh việc, bà ngoại muốn rán bánh trứng gà vàng óng cho các con ăn.”
Đa Đa nghe đến bánh trứng gà vàng óng, liền dè dặt hơi liếm liếm môi, cô bé chảy nước miếng rồi.
Đã ăn một ít bánh bích quy nhưng mà vẫn còn hơi đói.
Mãn Mãn lại mở miệng nói: “Mẹ, chúng ta ở chỗ nào vậy ạ?”
Cố Thuấn Hoa: “Đương nhiên là ở đây với ông ngoại và bà ngoại rồi, các con xem đằng sau căn phòng này còn một gian phòng nữa, căn phòng đó tuy rằng nhỏ, nhưng cũng đủ chỗ cho ba mẹ con chúng ta ở.”
Mãn Mãn nhẹ gật đầu: “Vâng.”
Cố Thuấn Hoa giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc Mãn Mãn.
Mái tóc của con bé đen nhánh sáng bóng, phần tóc mái hơi xoăn vểnh lên trên vầng trán trắng ngần, đôi mắt to sáng ngời trong veo, nhìn vô cùng lanh lợi.
Cô lại ôm thân thể nhỏ bé mềm mại của Đa Đa vào lòng, lúc này mới nói: “Chúng ta từ quân đoàn chuyển về đây, điều kiện nhất định sẽ khó khăn mất một khoảng thời gian, nhưng ở đây là thủ đô, ở lại đây sẽ rất tốt cho tương lai sau này của các con, thời gian ban đầu chúng ta cần phải nhẫn nhịn, đợi đến khi mình đã ổn định cuộc sống rồi, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách để cho các con có cuộc sống tốt đẹp hơn, ở ở căn phòng rộng rãi thoải mái hơn, được uống sữa bò, ăn thịt, còn có thể cho các con đi học mầm non.”
Trường mầm non?
Ánh mắt của Đa Đa sáng lên.
Ở khu giếng mỏ có hơn ba mươi hộ gia đình, có một vài gia đình đã có con nhỏ, ngày thường bạn cùng chơi có một đứa con sáu tuổi của cô hay thuận miệng nhắc tới trường mầm non, nói trường mầm non tốt thế nào tốt ra sao, Đa Đa nghe tới vẫn luôn luôn ngưỡng mộ.
Cố Thuấn Hoa liền cười nói: “Đúng vậy, sau này mẹ sẽ cho các con đến trường mẫu giáo học.”
Các trường mẫu giáo hiện nay hầu như đều do các công xưởng tổ chức, nhằm vào các công nhân viên của công xưởng, các công nhân viên của công xưởng được lợi hơn, chỉ cần nộp hai, ba tệ là coi như xong, ai cũng có thể ủy thác nhờ vả được. Còn nếu như không phải công nhân viên ủy thác, vậy sẽ đắt hơn, chăm sóc một đứa trẻ bao gồm cả ba bữa cơm cần nộp mười ba tệ, hai đứa trẻ con thì nộp hai mươi sáu tệ, khoản tiền phải chi ra không ít hơn được chút nào.
Hộ khẩu của Cố Thuấn Hoa vẫn chưa được giải quyết xong, công việc sau này lại càng không có chỗ dựa, vì vậy cô cũng không dám suy nghĩ nhiều, có điều cô cảm thấy, trong đầu mình có những chuyện của hai, ba mươi năm sau này, cô có một kế hoạch trong đầu rồi, gắng sức chạy về phía trước, chung quy dù có thế nào cũng không đến mức không kiếm ra tiền.
Cô quả quyết phải nỗ lực kiếm tiền, cho hai đứa nhỏ đi học mẫu giáo, cho hai đứa nhỏ được hưởng thụ những điều mà những đứa trẻ khác được hưởng.
Mãn Mãn và Đa Đa nghe đến có thể đến trường mẫu giáo đi học, liền mong chờ đứng dậy, tâm trạng rõ ràng tốt hẳn lên.
Lúc này, mẹ của cô là Trần Thúy Nguyệt bước tới, bà bưng trong tay một cái lồng hấp nhỏ bằng trúc, trong lồng hấp trúc nhỏ là bánh bột mì trứng gà bốc khói nghi ngút, viền bánh bởi vì được chiên xốp giòn nên hơi cong lên, trứng gà phết đều lên trên mặt bánh vàng óng, ở một vài chỗ còn thấy một ít lòng trắng trứng gà trắng nõn chưa đông lại, vừa nhìn đã thấy mềm mại thơm nức mũi.