Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cậu không có thói quen ngủ trưa, mỗi lần ăn xong đều vắt chân lên cổ chạy ra ngoài chơi. Không biết có phải hôm nay đã ăn quá no hay không, vừa mới ngồi xuống đã bắt đầu mệt mỏi rã rời.
Nhưng cậu không thể ngủ, người mẹ bên người kia có thể đuổi cậu ra ngoài bất cứ lúc nào. Nếu cậu ngủ thiếp đi, nói không chừng khi tỉnh lại sẽ đang ở nơi rừng núi hoang vắng nào đó.
“Mình không buồn ngủ.”
Tiểu An siết chặt nắm đấm cổ vũ mình, nhưng cậu còn quá nhỏ, hơn nữa tính tình ngây thơ hồn nhiên, chẳng mấy chốc mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, đầu giống như gà con mổ thóc gật tới gật lui.
Ba giây sau, nhìn Tiểu An ngủ say trên giường, Đại Phúc ở bên cạnh cười lạnh, nghĩ thầm đúng là tên ngốc.
Thật ra cậu cũng có hơi mệt mỏi nhưng cậu không ngủ mà bám khung cửa, lén lút đánh giá Thẩm Vi Vi bên ngoài.
Sau khi Thẩm Vi Vi ghi nhớ những món bị Tiếu Cúc Hoa trộm cắp, cô cũng không nhàn rỗi, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Giống như quần áo của hai đứa nhỏ, có rất nhiều bộ vừa cũ lại rách. Cô dứt khoát vứt luôn, bỏ vào phòng kho, chờ sau này rảnh rỗi sẽ làm đế giày, mặc dù ăn mặc thoải mái nhưng không thể lãng phí được.
Cô đang định lấy ghế để vác rương xuống, đột nhiên phát hiện một bàn tay nhỏ xuất hiện trong tầm mắt.
Cúi đầu nhìn, Đại Phúc đang đỏ bừng vành tai đỡ ghế giúp cô.
Đại Phúc mím môi, nói nhỏ: “Con không ngủ được.”
Đúng vậy, bởi vì cậu không ngủ được nên mới đến giúp thôi, cũng không phải là quan tâm mẹ.
Hơn nữa trước khi ba rời đi cũng đã nói, mẹ vừa mới tỉnh lại trên giường bệnh, sức khỏe còn rất yếu. Nếu cậu không giúp đỡ, lỡ như mẹ không cẩn thận ngã từ ghế xuống thì làm sao đây.
Nhìn nhóc con ngại ngùng trước mặt, Thẩm Vi Vi cười càng vui vẻ hơn: “Cảm ơn Đại Phúc, có con đỡ thì mẹ không sợ sẽ ngã nữa rồi.”
Giọng nói của cô rất dịu dàng, hoàn toàn không giống Tiếu Cúc Hoa hở tí là đánh mắng. Khi bị mẹ nhìn, Đại Phúc cảm thấy hơi ngại, cậu xoay đầu nhỏ sang hướng khác.
Mặc dù cậu không nói gì nhưng bàn tay nhỏ bé lại giữ chặt ghế đẩu hơn.
Đại Phúc còn nhỏ, thật ra có thể làm rất ít chuyện nhưng Thẩm Vi Vi vẫn không bảo cậu rời đi, mà là thỉnh thoảng lại nhờ cậu giúp mấy việc nhỏ.
Cô biết Đại Phúc cho rằng sức khỏe cô yếu ớt nên mới đến giúp đỡ, nhưng cậu quá thiếu cảm giác an toàn. Cậu không giống Tiểu An, suy nghĩ rất tinh thế, nếu muốn cậu thay đổi, biện pháp tốt nhất là khiến thằng nhóc ấy cảm thấy mình rất cần thiết.
Hơn nữa chỉ có ở chung lâu mới có thể làm cho cậu nhanh chóng tiếp nhận người mẹ như cô.
Chẳng mấy chốc Thẩm Vi Vi đã phát hiện, mặc dù Đại Phúc không thích nói chuyện, trông cũng rất lạnh lùng nhưng tính tình lại rất tốt. Mặc kệ mọi chuyện rườm rà thế nào, cậu cũng chịu làm, sẽ không mất kiên nhẫn.
Đợi đến khi đồ đạc trong nhà đã chỉnh tề, cô cười nói: “Hôm nay rất cảm ơn Đại Phúc, nếu không có con, một mình mẹ làm đến tối cũng không xong.”
Đại Phúc muốn nói cậu không làm gì, nhưng còn chưa lên tiếng đã phát hiện mẹ đột nhiên vươn tay ra. Ngay sau đó, nhanh chóng xoa đầu cậu.
Đại Phúc: “…”
Lại bị xoa đầu lần nữa, thằng nhóc này không chỉ đỏ tai thôi mà cả mặt đều đỏ. Khuôn mặt nhỏ nhắn ra vẻ nghiêm túc, nói đàng hoàng: “Đừng xoa đầu con nữa.”