[Thập Niên 70] Sau Khi Mẹ Ruột Pháo Hôi Trọng Sinh

Chương 14: Chương 14: Bà cút đi (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bà nội không thích bọn họ, ngoại trừ lúc bố ở nhà, bà nội đối xử với hai anh em rất tệ, không chỉ bắt bọn họ làm việc, còn không cho bọn họ ăn cơm. Lúc trước, khi bà nội còn chưa đến, bọn họ ít nhất còn có thể đi nhà ăn mua bánh lương khô để ăn, nhưng hiện tại ngay cả bánh cũng không có nữa.

Bởi vì tiền và phiếu ăn đều bị gửi về quê, ngay cả chú gà ban đầu cậu mua cũng bị bà nội đổi thành tiền gửi về quê ngay khi nó lớn.

Bà nội nói anh em họ trong nhà mới là cháu đích tôn của bà ta, cậu với Đại Phúc là những đứa trẻ hoang không mẹ, không xứng được ăn thịt, càng không xứng có một cuộc sống tốt đẹp.

Nghĩ đến chú gà bị chết, Tiểu An lắc đầu một cách mãnh liệt. Cậu không vui, cho dù là bà nội hay mẹ, những người đó đều chẳng liên quan đến cậu, dù sao bọn họ cũng sẽ đối xử không tốt với cậu.

Cậu nghĩ như vậy, nên khi nhìn thấy bố cõng một người phụ nữ quay về, tuy Tiểu An tò mò nhưng cái gì cũng không làm.

Thế mà ngay giây sau, người phụ nữ ấy đi về phía cậu, không nói gì đã khóc.

Tiểu An rất không thích con gái khóc lóc. Lúc trước khi ra ngoài chơi, cậu đều cách xa mấy đứa con gái này, nhưng lần này cậu lại không cảm thấy phiền, còn đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, giống như lần trước chạy lên núi bị ong rừng đốt, đau vô cùng.

Nhưng bây giờ không có ong rừng, tại sao cậu vẫn thấy đau.

Tiểu An không hiểu, có điều bàn tay nhỏ màu đen đặt bên hông khẽ nhúc nhích, có chút muốn lau đi những giọt nước mắt kia.

Nhưng ngay giây sau, một âm thanh chói tai truyền đến: “Ôi, Vi Vi cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi, tốt quá. Mẹ vốn dĩ muốn đi bệnh viện đón con, nhưng vừa nghĩ đến trong nhà loạn cào cào, phải thu dọn một chút nên không đi nữa. Đúng rồi, bác sĩ nói thế nào?”

Người đến đúng là Tiếu Cúc Hoa.

Bà ta không thích đứa con trai Trình Diễm này, tự nhiên cũng không vừa ý đứa con dâu như Thẩm Vi Vi, nhưng ngoài mặt hoàn toàn không nhìn ra, ngược lại tỏ ra vô cùng nhiệt tình, giống như trong lòng thật sự rất hoan nghênh Thẩm Vi Vi.

Thẩm Vi Vi biết được bộ mặt thật của bà ta, vì vậy từ lúc bắt đầu đã không mắc lừa, nhưng Tiểu An bên cạnh xem là thật, “vù” một tiếng, cậu thu lại đôi tay đen đang định rục rịch của mình.

Trình Diễm về nhà cất đồ, Thẩm Vi Vi thu động tác nhỏ của Tiểu An vào đáy mắt, lúc này mới trả lời: “Bác sĩ nói không sao rồi.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Tiếu Cúc Hoa cười nói: “Sao lại khóc rồi, nhớ con phải không?”

Bà ta lập tức giơ tay đẩy hai đứa trẻ đằng sau mình lên trước: “Đại Phúc, Tiểu An, mau gọi mẹ đi.”

“Đừng động vào tôi.” Sức lực của Tiêu Cúc Hoa rất lớn, khuỷu tay của Tiểu An bị bà ta nắm lấy có chút đau, mãnh liệt trốn ra đằng sau.

Cậu sẽ không gọi mẹ, người mẹ này vừa nhìn đã biết cùng một ruộc với bà nội, đều không phải người tốt.

Tiểu An hung tợn như chú sói con nhìn chằm chằm Thẩm Vi Vi.

Đại Phúc tuy không có phản ứng lớn giống như Tiểu An nhưng thái độ càng thêm lạnh lùng, chỉ âm thầm nhìn Thẩm Vi Vi một lượt, sau đó tiếp tục nhìn xuống, một lời cũng không nói.

Lúc Thẩm Vi Vi hôn mê, hai đứa nhỏ chỉ mới một tuổi, căn bản không nhớ rõ chuyện gì. Tuy sau này Trình Diễm có đưa bọn họ đến bệnh viện, nhưng việc quân sự của Trình Diễm ngày càng bận, anh và hai đứa trẻ cũng nảy sinh mâu thuẫn, sau không đi nhiều nữa, cộng thêm trẻ nhỏ dễ quên, đến bây giờ đối với bọn họ, Thẩm Vi Vi chẳng khác nào người xa lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.