Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu là người lớn, ngồi xuống tâm sự với nhau là được rồi, nhưng hết lần này đến lần khác Đại Phúc và Tiểu An đều còn nhỏ, mâu thuẫn lại tích lũy lâu như thế, thuộc loại nói thẳng không thông, giảng đạo lý không nghe vào. Nếu cô mạnh mẽ khuyên bảo, có khi còn chưa lên tiếng đã cãi nhau ầm ĩ rồi.
Vậy chỉ có thể chậm rãi để bọn nhỏ thông suốt trước. Chờ sau khi quen rồi, nói không chừng cũng không cần làm gì khác đã tự hòa thuận với nhau.
Cho nên chiều nay sau khi hoàn thành công việc, Thẩm Vi Vi cố ý vào phòng vẽ một thời khóa biểu, cô chỉ vào chữ trên bảng hỏi Tiểu An: “Con có biết không?”
Tiểu An đáp hùng hồn: “Không biết.”
Thẩm Vi Vi: “…”
Biết cậu không thích học, cả ngày trốn học nhưng không ngờ đã học hơn nửa năm mà ngay cả tên mình cũng không nhận ra.
Quên đi, cô không tức giận, cô phải giải quyết mọi chuyện một.
“Đây là tên của con, chỉ cần con kêu Đại Phúc là anh, mẹ sẽ vẽ một đóa hồng đỏ trên đây, vậy thì con mới có thể ăn thịt.”
Tiểu An mím môi, khuôn mặt đen nhíu chặt lại với nhau.
Cậu không muốn gọi Đại Phúc là anh, rất không muốn.
Cậu đã thề từ rất lâu trước kia, sau này sẽ không bao giờ để ý tới Đại Phúc nữa. Cho nên trước kia, mặc kệ có bị mấy đứa nhỏ khác bắt nạt, hoặc bị Tiếu Cúc Hoa mắng, cậu cũng không nhờ Đại Phúc giúp đỡ.
Nhưng bây giờ lại không giống, bây giờ thứ đang bày ra trước mắt cậu là thịt đó.
Bị đánh hay bị mắng đều nhịn được, nhưng không thể không ăn thịt!
Trong lòng Tiểu An rất rối rắm, cuối cùng nhắm chặt mắt, gọi vào không khí: “Anh!”
Miễn là cậu nhắm mắt, cậu sẽ không vi phạm lời thề của mình, không phản bội tổ chức.
Đây là sự quật cường cuối cùng của cậu.
Đại Phúc ở bên cạnh không nói nên lời, lông mày khẽ giãn ra. Mặc dù cậu không thích em trai này nhưng vẫn rất hài lòng khi cậu ăn quả đắng.
Thẩm Vi Vi biết chuyện này phải chậm rãi, cho nên cũng không ép cậu. Cô lấy bút ra vẽ một bông hoa nhỏ trên bảng: “Được rồi, có thể ăn.”
Tiểu An vội vàng không kịp chờ đợi mà bắt đầu ăn, cậu chưa từng đọc sách, không biết phải hình dung thế nào, chỉ cảm thấy thịt này ngon đến mức cậu suýt khóc luôn rồi.
Nhanh chóng ăn mấy miếng thịt, chờ đến khi không còn đói nữa, cậu mới phát hiện có gì đó không đúng.
“Tại sao chỉ một mình con có bảng biểu?” Sao Đại Phúc không có?
Thẩm Vi Vi lấy tờ giấy khác ra tư sau lưng: “Đại Phúc cũng có mà.”
“Sao nó có tới hai bông hoa đỏ?” Tiểu An mở to mắt, cảm thấy mình bị lừa.
Vừa rồi Đại Phúc cũng không gọi cậu mà…
“Bởi vì hôm nay Đại Phúc giúp mẹ, không chỉ không cho bà nội lấy hộp sắt đi mà buổi chiều còn làm việc giúp mẹ. Cho nên phải thưởng hai bông hoa.” Thẩm Vi Vi cười tủm tỉm nói.
Vừa dứt lời, Đại Phúc ở bên cạnh cũng ngạc nhiên.
Cậu không ngờ mẹ không chỉ không quên chuyện mình làm mà còn lặng lẽ ghi nhớ.
Cảm giác này rất mới lạ, trước kia cậu cũng làm việc trong nhà nhưng ba chưa từng khen cậu. Sau đó bà nội đến, càng đề phòng cậu, không cho cậu làm việc nhà, sợ cậu ăn vụng. Ngược lại là ép cậu làm tất cả công việc nặng nhọc như quét nhà, giặt quần áo.
Ban đầu Đại Phúc cũng không muốn, nhưng Tiếu Cúc Hoa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Mấy đứa ăn uống sử dụng đều là của con trai tôi. Cho dù ba ruột cũng không có đạo lý cho ăn không, đều phải trả lại. Bây giờ bà cho các cháu làm việc, nể tình các cháu còn nhỏ nên không cần phải trả lại tiền.”