Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng nghĩ đến nếu lần này lại thua thì sẽ mất đi hai điều kiện, Tiểu An chỉ đành nuốt giận xuống: “Anh.”
Nhẫn nhịn.
Trình Minh Hi mày phải nhẫn nhịn, đây chỉ là nỗi nhục nhất thời, đây là bài kiểm tra của tổ chức.
Tiểu An cố gắng tự khuyên mình, nở một nụ cười tiêu chuẩn với tám chiếc răng với Đại Phúc.
Đại Phúc: “…”
Mặc dù bị đứa em trai này làm cho mụ mị đầu óc, nhưng Đại Phúc nghĩ đến lời của mẹ, cậu bé gật gật đầu bước tới.
Hai đứa trẻ hợp tác, mỗi đứa cầm một cái gậy bới đất trước, gần xong thì cùng nhau dùng sức bẻ măng, “Pựt” một tiếng, một cây măng lập tức đáp đất.
Nhìn cây măng dưới chân, Tiểu An thấy không thể tin được.
Dễ, dễ dàng vậy sao?
Tại sao không khó chút nào vậy?
“Còn không nhanh lên.” Đại Phúc thúc giục.
“Đây rồi.”
Tốc độ càng tăng lên, ý chí chiến đấu của hai đứa trẻ càng mạnh mẽ, đến khi Thẩm Vi Vi tới theo thời gian quy định, thấy trên đất toàn măng là măng, cô biết ngay hai anh em cuối cùng cũng đã phối hợp với nhau.
Tốt lắm, không bướng bỉnh nữa.
Thẩm Vi Vi rất hài lòng, nhưng cô vẫn vờ như không biết gì: “Sao lần này lại hái nhiều như vậy?”
Mặc dù lúc phối hợp cùng nhau rất vui, nhưng giờ khi hoàn thành, hai đứa trẻ lại lập tức quay về trạng thái “thâm thù đại hận”.
“Không nói với mẹ, mẹ mau đếm đi, lần này chắc chắn là bọn con thắng rồi.” Tiểu An sốt ruột nói.
Lần này chắc chắn cậu phải rửa mối nhục kia.
Tuyệt đối không được để mẹ nắm thóp nữa.
Cậu bé nghĩ vậy, nhưng ngay lập tức nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Thẩm Vi Vi đếm xong, vỗ vỗ tay: “Đều là mười cây măng, lần này chúng ta hòa.”
“Thế điều kiện thì sao?”
“Hòa thì lần thi đấu này sẽ vô hiệu, chỉ tính lần thi đầu tiên, hai đứa nợ mẹ một điều kiện.” Thẩm Vi Vi cười nói, thỏa thuận là thỏa thuận, không có khả năng giơ cao đánh khẽ.
Cũng may hai đứa bé còn rất nhiều vấn đề khác, nhưng cũng rất giữ chữ tín, mặc dù lúc này đã bị đánh bại đến mức mặt chau mày dột, nhưng hai đứa cũng gật đầu nói: “Vậy mẹ nói đi, điều kiện là gì?”
“Điều kiện chính là, bắt đầu từ hôm nay, mỗi sáng, trưa, tối con đều phải anh Đại Phúc, còn phải ôm anh một cái.” Dưới ánh mắt ngày càng sợ hãi của Tiểu An, Thẩm Vi Vi chậm rãi nói thêm một câu: “Hơn nữa không được dùng cách làm việc để bù vào.”
Tiểu An.
Thẩm Vi Vi nhìn quả cầu nhỏ màu đen trước mắt cô như tia sét đánh giữa trời quang, nhảy lên từ mặt đất, mở miệng muốn cầu xin, nhưng lần này cô không cho cậu bé cơ hội, mà cô ngồi xuống, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt hai đứa trẻ, nghiêm túc nói:
“Thực ra hai đứa đều biết ngay từ đầu, chỉ dựa vào sức của một mình là không đủ, nhất định phải hai người phối hợp mới được, nhưng hai đứa lại không làm như vậy, tại sao”
“Tại vì hai đứa không thích nhau, nhưng như vậy là không được, hai đứa đều là con của mẹ, là anh em ruột, là những người thân thiết nhất của nhau trên thế giới này. Mẹ biết trước đây có một vài hiểu lầm khiến quan hệ hai đứa xấu đi, nhưng hiểu lầm có thể hóa giải, nếu không thì sau này trong cuộc sống gặp phải những khó khăn như măng mọc, cha mẹ lại không ở bên, các con phải làm thế nào?”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vi Vi nói những lời như vậy với bọn trẻ, nhìn khuôn mặt vừa nghiêm túc vừa khó hiểu của bọn trẻ, Thẩm Vi Vi kìm lòng không an ủi chúng mà để chúng tự suy nghĩ.