Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bắp cải và củ cả cô đã trồng xong cả rồi, nhưng các loại dây leo như dưa chuột và đậu cô ve thì không kịp thời gian, phải đợi Trình Diễm trở về làm vài cái kệ thì mới trồng được.
Thẩm Vi Vi không biết làm kệ, nhưng cô định sáng sớm mai sẽ đến hợp tác xã cung tiêu để mua ít sợi nilon về.
Hôm qua lúc đi đào rau dại trong núi, cô đã quan sát được, bởi vì quân khu thường xuyên phái người vào núi để săn bắn tập thể, vậy nên số lượng con mồi ở bên ngoài núi cũng rất ít. Một mình cô cũng không dám đi vào núi sâu, cô muốn mua một ít sợi nilon về đan lồng chài, thử xem có thể bắt được ít tôm cá ngoài sông hay không.
Cô vừa tính như vậy đã thấy Đỗ Tiểu Quyên vội vàng chạy tới: “Chị dâu, nhanh lên, chúng ta đến hợp tác xã cung tiêu đi.”
“Sao lại vội vã như vậy, có thịt để mua rồi à?”
Nhưng cũng không phải, trời đã sẩm tối rồi, giờ cũng không phải lúc bán thịt.
“Không phải.” Đỗ Tiểu Quyên vội vội vàng vàng, cô ấy thấp giọng nói: “Em nghe bọn họ nói, thôn gần đây có người tìm được cách mua vải với giá tẻ, lại còn không cần dùng phiếu, chúng ta mau qua đó đi.”
Thẩm Vi Vi thu dọn đồ đạc rồi đánh tiếng với Đại Phúc, sau đó đi theo Đỗ Tiểu Quyên ra ngoài, càng đi lông mày càng cau chặt lại.
“Chị dâu đang lo cho con à?”
“Không phải.” Quân khu rất an toàn, hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Cô chỉ đang không hiểu, theo lí mà nói, cho dù là chợ đen bán hàng thì cũng là vào sáng sớm, sao người bán vải này lại chọn bán vào buổi tối cơ chứ.
Nghe Thẩm Vi Vi nói xong, Đỗ Tiểu Quyên cũng cảm thấy có chút không đúng rồi.
“Hay là chúng ta đừng đi nữa, đợi ngày mai hỏi những người đã đi xem họ nói thế nào.” Có điều, đầu năm nay, vải đặc biệt hiếm, không những đắt mà phiếu vải cũng rất khó có được, bởi thế mà loại vải không cần phiếu mới được yêu thích như vậy. Vừa nghĩ tới mình không mua được, Đỗ Tiểu Quyên có chút đau lòng.
Thẩm Vi Vi cười nói: “Không sao, chúng ta đi xem xem, có gì không đúng thì rời đi là được.”
Nói là đi hợp tác xã Cung Tiêu, nhưng thực tế là đi đến con đường nhỏ ngoài quân khu. Lúc Thẩm Vi Vi bọn họ đến, ở đó đã tụ tập mấy người, đều là những người vợ quân nhân.
Bao quanh bọn họ là một người phụ nữ lớn tuổi, hẳn là người bản địa, nói chuyện pha chút giọng địa phương, dưới chân để ba cái túi da rắn, trầm giọng nói: “Mọi người nhẹ chút, ưng ý thì trực tiếp cầm đi, đừng chọn tới chọn lui tốn thời gian.”
Bà ta vừa nói vừa cẩn thận nhìn xung quanh, sợ hãi có người trong quân khu đến tuần tra, thế thì bà ta toi chắc.
Thẩm Vi Vi xuyên qua đám đông nhìn một lượt, phát hiện chỗ vải đó thật ra không tốt chút nào, nó không phải dạng bó mà là từng mảnh vải vụn.
Có điều cho dù như vậy, mọi người vẫn điên cuồng chọn lựa. Bọn họ đã hỏi qua, chỗ vải này không chỉ không cần phiếu, hơn nữa còn rẻ hơn rất nhiều so với những tấm vải bị lỗi mà hợp tác xã Cung Tiêu bán. Cho dù vải không ra gì, người lớn không thể mặc thì trẻ con vẫn có thể. Một vài mảnh ghép lại với nhau để làm đồ lót thì quá thích hợp rồi.
Mọi người vội chạy tới tranh, sợ bị người khác cầm mất. Thẩm Vi Vi chỉ đứng nhìn chứ không lấy.
Bà già bán quần áo nhìn thấy cô bất động bèn hỏi: “Cô gái nhỏ không cần sao? Đây là loại vải cao cấp được vận chuyển từ phía Nam về, nếu không phải tôi có chút quan hệ, căn bản không thể có được.”