Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thẩm Vi Vi gật gật đầu, người lính trẻ liền đưa cô đến văn phòng, sau khi dặn dò thời gian trò chuyện không được quá ba phút thì rời đi.
Trình Diễm rất tinh tế, anh sợ Thẩm Vi Vi không nhớ được số điện thoại ở quê, vì vậy hôm qua đã viết nó vào tờ giấy rồi đặt ở đây, Thẩm Vi Vi vừa mới bấm gọi không bao lâu, đầu bên kia đã truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Vi Vi?”
“Chị dâu?!” Thẩm Vi Vi có chút kinh ngạc, ở quê bọn họ chỉ có văn phòng của đại đội trưởng mới có điện thoại, bình thường đều là gọi cho đại đội trưởng trước, sau đó đại đội trưởng sẽ đi liên hệ với người nhà, qua qua lại lại rất phiền phức, nhưng sao hôm nay điện thoại mới đổ chuông mà người bắt máy lại là chị dâu?
Sau khi nghe được giọng nói của Thẩm Vi Vi, chị dâu Thẩm liền bật khóc, không chỉ mỗi chị ấy mà cả anh cả Thẩm ở bên cạnh cũng có chút nghẹn ngào, sau khi hỏi han tình hình của Thẩm Vi Vi, xác định thân thể của cô không có việc gì, lúc này mới dần yên tâm.
“Chị dâu, cả ngày hôm nay chị vẫn luôn chờ ở nhà đại đội trưởng sao ạ?” Nếu không thì sao có thể nhận điện thoại nhanh đến như vậy.
“Đúng vậy, ngày hôm qua Trình Diễm có nói rằng, có thể hôm nay em sẽ gọi điện đến, chị và anh của em đều muốn nói chuyện với em sớm hơn nên bọn chị đã đến ngay sau khi ăn sáng!” Chị dâu Thẩm cười nói.
Thẩm Vi Vi không nghĩ rằng đến cả việc này mà Trình Diễm cũng có thể dự đoán được, trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn đó là niềm vui sướng.
Cuộc gọi ở bên này có giới hạn thời gian, cho dù có muốn nói bao nhiêu đi nữa, chị dâu Thẩm cũng chỉ có thể nói một cách ngắn gọn, chờ đến khi thời gian sắp hết, chị ấy mới nói: “Mấy ngày nay chị có đi gom ít gà vịt trong thôn, đến lúc đó phơi khô rồi sẽ gửi cho em, em mới tỉnh dậy, nhất định phải ăn thứ gì đó bổ dưỡng.”
Chênh lệch tuổi tác giữa Thẩm Vi Vi và anh cả Thẩm rất lớn, cái ngày mà chị dâu Thẩm mới vừa bước vào cửa, cô vẫn còn là một con nhóc tì, sau này cha mẹ Thẩm lần lượt qua đời vì tai nạn, có thể nói Thẩm Vi Vi được chính một tay chị dâu Thẩm nuôi nấng, chị dâu Thẩm đối xử với cô còn tốt hơn cả con ruột của mình.
Biết chị dâu lo lắng cho mình, cho nên Thẩm Vi Vi cũng không có từ chối, mà còn cười vui vẻ đồng ý, nghĩ sau này sẽ gửi một ít đồ từ quân khu về quê.
Quả nhiên, chị dâu Thẩm còn vui vẻ hơn, sau khi dặn dò cô phải chú ý giữ gìn sức khỏe thì liền cúp điện thoại.
——
Sau khi rời khỏi tòa nhà văn phòng, cô lại đi một chuyến đến đến viện quân y, bác sĩ Chu cũng tình cờ ở đó, ông ấy còn tưởng rằng Thẩm Vi Vi đến đây để kiểm tra lại, đang định nói hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai sau khi xuất viện, không cần phải gấp như vậy, rồi lại thấy Thẩm Vi Vi đẩy hai đứa nhỏ qua.
“Bác sĩ Chu, đây là con trai của cháu, sức khỏe của chúng dạo gần đây không tốt, làm phiền bác xem cho chúng nó.”
Đỗ Tiểu Quyên ở bên cạnh có chút khó hiểu, không rõ vì sao Thẩm Vi Vi lại muốn dẫn con đến bệnh viện, rõ ràng nhìn thì hai đứa Đại Phúc Tiểu An đều không có bị bệnh mà?
Nhưng ngay sau đó cô ấy nhìn thấy bác sĩ Chu chau mày sau khi kiểm tra xong, trầm giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì, cả hai đứa đều bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng.”
Suy dinh dưỡng?