[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 30: Chương 30: Ngày thứ ba xuyên không 4




Sau khi Miên Miên lên tàu, cô bé nghe thấy tiếng tàu hỏa ầm ầm.

Biết tàu đã khởi hành, đi Bắc Kinh rồi.

Xét cho cùng, trong phim hoạt hình, Thomas và những người bạn của nó cũng lái tàu như thế này.

Miên Miên nắm chặt nắm đấm nhỏ, co mình ở góc cửa toa tàu, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bé thầm nghĩ thật tuyệt.

Lại gần mẹ thêm một bước rồi.



Bên kia.

Thẩm Mỹ Vân xuống tàu, mở phong thư mẹ cô đưa.

Trên phong thư có ghi rõ địa chỉ nhà ba mẹ ruột của Miên Miên.

Đọc xong địa chỉ chi tiết, lại hỏi người dân địa phương xung quanh mới phát hiện ra.

Phải đổi nhiều tuyến xe, còn phải đi thuyền nữa. Phải tranh thủ thời gian mới được. Ai ngờ, cô còn chưa đến quầy bán vé, đã đụng phải một người đàn ông trẻ tuổi đang hoảng hốt.

“Thẩm Mỹ Vân!”

Giọng nói của đối phương rất ngạc nhiên, mang theo vẻ khó tin: “Sao cô lại ở đây!?”

Thật là vô lý.

Người tới không ai khác chính là Triệu Phùng Quốc.

Sáng sớm anh ta dậy, đứa trẻ bên cạnh đã không thấy đâu, anh ta lo lắng muốn chết, tìm cả buổi sáng rồi nhưng vẫn không tìm thấy.

Đang định quay lại đường cũ tìm tiếp.

Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu lên: “Đồng chí, anh là…” ai?

Cô vừa định hỏi ra mấy chữ này, thì nghe thấy đối phương nói.

“Miên Miên có đi tìm cô không?”

Nghe vậy, vẻ mặt xinh đẹp của Thẩm Mỹ Vân đột nhiên thay đổi, cô nhanh chóng phản ứng lại.

“Anh nói gì? Là anh đã đưa Miên Miên đi?”

Cô nghe mẹ mình nói đã nhờ một học sinh tỉnh Tỉnh Hắc ở quê đưa Miên Miên về nhà ba mẹ ruột.

Bảo anh ta đưa Miên Miên về nhà ba mẹ ruột.

Triệu Phùng Quốc thấy biểu cảm của Thẩm Mỹ Vân, còn có gì không hiểu nữa.

“Miên Miên không đi tìm cô sao?”

Anh ta đổ đầy mồ hôi, lo lắng đập ngực: “Xong rồi, tôi làm mất Miên Miên rồi.” Nói xong, anh ta lại hối hận.

Đây không phải là lãng phí thời gian sao? Còn không bằng đi tìm đứa trẻ.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, đầu óc ong ong, cảm thấy như trời sụp xuống.

Cô run rẩy cả người, không nhịn được bước lên một bước, giọng cao hơn: “Miên Miên mất tích lúc nào, ở đâu?”

“Hôm qua tối, tối qua không có vé tàu, tôi định đến nhà khách nghỉ một đêm, sáng sớm đưa Miên Miên đi mua vé tàu về nhà mẹ ruột. Nhưng khi tôi ngủ dậy, Miên Miên bên cạnh đã biến mất.”

Vé tàu sớm nhất là sáu giờ sáng nhưng giờ đã là chín giờ bốn mươi. Tức là Miên Miên đã mất tích gần bốn tiếng rồi.

Nghe đến đây.

Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng bình tĩnh lại, “Không đúng, không phải bốn tiếng, là Miên Miên đã bỏ đi từ hôm qua tối.”

Cô hiểu con gái mình nhất.

Con bé có trí nhớ rất tốt, đặc biệt là đối với đường đi, hầu như đi một lần là không quên.

Thẩm Mỹ Vân nhìn về phía đó...

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.