Quý Trường Tranh rụt chân lại.
Anh cúi đầu, cau mày nhìn cô bé trước mặt, vẻ trêu chọc trên đuôi lông mày chưa kịp thu lại thì đã biến thành kinh ngạc: “Đứa trẻ con này từ đâu ra, đừng có gọi bừa...” Ba ba
Hai chữ này còn chưa kịp nói ra.
Vị lão thái đã đuổi theo đến nơi, thở hổn hển la lên: “Bà ơi, qua đây với bà nào.”
“Sao lại bám lung tung vào người người lạ thế hả...”
Chỉ là khi ngẩng đầu lên nhìn thấy đối phương mặc một bộ quân phục, bà ta lập tức run rẩy.
Càng khiến bà ta run rẩy hơn nữa còn ở phía sau.
Cô bé đó như một con khỉ trèo cây, thuận thế trèo lên người đối phương ôm lấy cổ anh, thân thiết cáo trạng: “Ba ơi, người này là kẻ xấu.”
“Bà ấy định bắt con.”
Lão thái: “???”
Quý Trường Tranh: “???”
Bốn mắt nhìn nhau.
Quý Trường Tranh hơi nheo mắt, mang theo vài phần dò xét, anh không biết lúc này khí thế của mình mạnh đến mức nào.
Cố ý để lộ ra sự uy hiếp khiến người khác không khỏi sợ hãi.
Lão thái cũng vậy bà ta vô thức rùng mình, trong lòng thầm kêu một tiếng hỏng rồi, quay đầu định chạy.
Ngay sau đó, bị Quý Trường Tranh quét chân một cái, vấp ngã xuống đất: “rầm” một tiếng.
Lão thái ngã sấp mặt xuống đất, không ngã nhẹ chút nào.
Toàn bộ toa xe ồn ào lập tức im bặt.
Chỉ còn lại tiếng Miên Miên vung tay, nhiệt liệt vỗ tay: “Ba thật lợi hại!”
Quý Trường Tranh ngượng ngùng sờ mũi, bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh của cô bé, không hiểu sao lại có chút cảm giác thành tựu.
“Chuyện gì thế?”
Chỉ vì chỉ đạo viên Ôn chậm ba giây mà bên phía Quý Trường Tranh lại gây ra rắc rối rồi!
Anh ta liếc mắt một cái, nhìn thấy bà lão trên mặt đất rên rỉ, không khỏi cảnh cáo Quý Trường Tranh ba phần.
Quý Trường Tranh biết đối phương hiểu lầm, anh không muốn tranh cãi, chỉ nhìn về phía bà lão ngã xuống đất trước mặt, đường nét quai hàm căng chặt, anh đứng dậy phủi phủi bụi không tồn tại trên người.
Sau đó cúi đầu nhìn cô bé trong lòng.
Từ góc độ của Quý Trường Tranh, vừa vặn có thể nhìn thấy đôi mi cong vút của Miên Miên, làn da trắng nõn như đậu phụ, trông còn đẹp hơn cả đậu phụ. Chỉ là, sự xinh đẹp và dễ thương quá mức này không hề có tính răn đe nào, nên mới dẫn đến sự nhòm ngó của bọn buôn người ngoài kia.
Nghĩ đến đây, một lát sau, anh mới trả lời chỉ đạo viên Ôn.
“Không bằng hỏi cô bé đi?” Giọng nói khàn khàn trầm thấp mang theo vài phần chắc chắn.
Miên Miên ôm cổ Quý Trường Tranh, nghiêm túc nói: “Con không quen bà ta, bà ta cứ nói con là con dâu của bà ta ấy, muốn đưa con về nhà.”
“Con có mẹ, con có mẹ riêng của con.”
Câu nói này vừa thốt ra.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa