[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 42: Chương 42: Ngày thứ năm xuyên không 5




Liếc nhìn Quý Trường Tranh đang ôm Miên Miên ngủ, thiếu chút nữa là trố mắt ra.

Đây vẫn là Quý Trường Tranh mà anh ấy biết, tiểu ma vương nhà họ Quý sao?

Dù nhắm mắt nghỉ ngơi, Quý Trường Tranh vẫn duy trì sự cảnh giác, bất giác bị nhìn chằm chằm.

Anh vô thức mở mắt ra, đôi mắt đào hoa còn mang theo chút sát khí, khi nhìn thấy chỉ đạo viên Ôn.

Lại trở về vẻ như vậy, lười biếng nói: “Sao thế? Đã xử lý xong hết rồi sao?”

Chỉ đạo viên Ôn ừ một tiếng: “Người đó đã xác nhận là kẻ buôn người rồi, chuyên chạy tuyến xe này đến Bắc Kinh, bắt cóc trẻ em nhà lành.”

Tàu hỏa chạy đến nơi sâu trong núi, ranh giới giữa sáng và tối đổ bóng trên khuôn mặt anh tuấn của Quý Trường Tranh, khiến cả người anh trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.

“Bắt được rồi à?”

“Có bị xử bắn không?”

Chỉ đạo viên Ôn trừng mắt: “Bắt cóc bất thành, anh nói xem có không?”

Nghe đến đây, Quý Trường Tranh vô thức ngồi thẳng dậy, đôi mày dài ẩn chứa vẻ không vui: “Những vụ án trước đây của bà ta họ không điều tra ra sao?”

“Anh không cho họ thời gian điều tra à? Anh nghĩ họ như anh, bẩm sinh có đôi mắt tinh tường, trời sinh biết phán đoán người tốt kẻ xấu à?”

Khả năng của Quý Trường Tranh rất mạnh, đặc biệt là khả năng tác chiến đơn binh. Đôi mắt của anh như được thượng đế hôn cho. Thân thủ của anh như thể thượng đế đã mở cửa sau. Đôi mắt tinh tường thì thôi đi, lại còn có thể cầm nã(*)

(*) Cầm nã là một kỹ thuật chiến đấu tay không, dùng để khống chế đối phương bằng cách nắm bắt, khóa các khớp xương, bẻ gãy tay chân hoặc dùng lực siết chặt khiến đối phương bất tỉnh.

Hơn nữa anh đẹp trai, gia thế xuất chúng, như vậy chẳng phải là không cho người khác đường sống sao.

Vì vậy khi nhắc đến Quý Trường Tranh, những người đồng đội của anh đều đầy oán giận.

Nhưng! Nếu làm nhiệm vụ mà mang theo Quý Trường Tranh, thì sẽ đạt được hiệu quả gấp đôi. Chỉ cần chờ nhiệm vụ lần này thành công, về sau sẽ báo cáo lên cấp trên.

Được khen Quý Trường Tranh cũng không tỏ ý gì.

“Nếu họ cần giúp đỡ, thì cứ gọi tôi.”

“Biết rồi, tổ tông của tôi.”

Chỉ đạo viên Ôn nhỏ giọng nói: “Nhiệm vụ đến Bắc Kinh lần này, chúng ta có thể coi là hai bên phối hợp. Anh phải kiềm chế lại đấy.”

“Ồ, biết rồi.”

Nghe vậy, chỉ đạo viên Ôn càng không chắc chắn, chỉ cảm thấy lãnh đạo thật là làm khó người ta.

Sao lại bắt anh ấy dẫn theo tên đại ma vương này đi làm nhiệm vụ chứ.

Nhưng mà, nghĩ lại thì, đây là trở về đại bản doanh của đại ma vương này.

Không dẫn theo anh cũng không được.

Hai người đang nói chuyện, thì Miên Miên đang ngủ bên cạnh đột nhiên hừ một tiếng.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.