Liền bị người ta lôi qua, Quý Trường Tranh phản xạ có điều kiện mà dùng cùi chỏ trở tay tiến công trở lại, đợi khi nhìn rõ người đó là ai, anh ngay lập tức thu lại sức mạnh của mình.
Mà đối phương suýt chút nữa bị đánh một trận, nhất thời tức giận vô cùng: “Quý Trường Tranh, anh là thế nào đây? Còn không trở về đội, tôi sẽ trừng phạt anh đó!”
Là chỉ đạo viên Ôn, anh ấy sốt ruột chết đi được, phải quay đầu trở lại tìm người.
Quý Trường Tranh thu cánh tay lại, lắc lư cổ tay một chút, phần cơ ở bắp tay nhỏ của anh rắn chắc, theo đó là một tiếng vang răng rắc, anh không giải thích gì nhiều, chỉ nói thẳng không vòng vo: “Bây giờ xuất phát.”
Chỉ là, không biết Miên Miên có tìm thấy mẹ của cô bé hay không?
Anh vừa dứt lời, chỉ đạo viên Ôn hận không thể lôi Quý Trường Tranh bay trở về ngay, đúng thật là, Hỗn Thế Ma Vương không quản được là không quản được mà, bắt buộc phải cột ở trên thắt lưng!
Mà Quý Trường Tranh không biết rằng, vào lúc anh đi xuống từ cầu thang bên trái.
Thẩm Mỹ Vân đang từ phía cầu thang bên phải, hai bên một người lên một người xuống, lúc này ánh tà dương chiếu vào chỗ bậc thang, bóng lưng hai người chồng chéo lên nhau, lại chỉ cách nhau trong gang tấc, có điều chỉ là một khoảnh khắc, một chút gần nhau, hai người lại tiếp tục bôn ba về phía hành trình phía trước của mình.
Đối với việc này, Thẩm Mỹ Vân không hề có chút phát giác nào, trong lúc cô leo cầu thang, hận không thể một chân vượt tám bậc thang.
Chỉ muốn nhanh chóng gặp được con gái, chỉ là vừa lên lầu hai, nhìn thấy nhiều văn phòng như vậy.
Thẩm Mỹ Vân bỗng nhiên ngơ ngác một chút, cô tiện tay kéo một vị cán sợ của trạm xe lửa vừa mới đi ngang qua, hỏi: “Đồng chí, xin hỏi phòng phát thanh là phòng làm việc nào vậy?”
“Bên đó, quẹo trái đi đến căn phòng thứ ba.”
“Ồ, cảm ơn.”
Lúc Thẩm Mỹ Vân đi đến phòng phát thanh, Miên Miên ngồi ở trong một cái ghế, cái ghế rất lớn đến nỗi trực tiếp bao trùm lấy cô bé ở bên trong.
Trông cô bé vô cùng nhỏ nhắn.
Cửa phòng phát thanh đang mở, đây là do lúc nãy Quý Trường Tranh yêu cầu, vì thế, Thẩm Mỹ Vân vừa bước qua, liền nhìn thấy Miên Miên đang ngồi ở bên giữa cái ghế.
Mặc bộ đồ thể thao màu hồng, cài một nụ hoa trên đầu, còn đeo một cái túi đeo vai màu hồng.
“Miên Miên!”
Cánh môi cô run rẩy, giọng nói phát ra từ trong lồng ngực.
Miên Miên trông có chút phờ phạc, lúc nghe thấy giọng nói này, theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn qua.
Vào lúc nhìn thấy là Thẩm Mỹ Vân.
Cô bé ngơ ngác, dụi dụi mắt.
Tiếp đó, dường như nghĩ tới gì đó, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn qua, xác nhận lại một lần.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa