Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bố Lý đi pha trà sau đó rót cho mỗi người một cốc.
“Tiểu Lăng, mọi người uống trà đi nhưng mà cẩn thận nóng đấy. Đi đường có mệt không, hay là nghỉ ngơi một lát nhé? Sáng nay bác đã quét tước phòng ốc sạch sẽ rồi, chăn hay gì cũng đủ cả. Nếu mọi người đói rồi, hay là ăn chút gì nhé.” Bố Lý nhiệt tình nói với Lăng Vệ Quốc.
Lúc này mẹ Lý cũng bưng ra ít điểm tâm: “Đúng đó, đói rồi phải không, mọi người ăn chút điểm tâm trước đi, nếu như vẫn còn đói thì để bác đi nấu ít mì.”
“Bác trai, bác gái Lý, bọn cháu đi tàu hoả cũng có mua cơm ăn rồi, không cần đâu. Hơn nữa bọn cháu cũng mang theo rất nhiều đồ ăn, sẽ không để mình bị đói đâu.” Lăng Vệ Quốc nói.
“Đúng đó, mọi người nhìn xem đây là hồng khô, xoài khô, nhót với cả mận.” Lăng Cẩn lấy từng món đồ trong túi ra tặng cho người nhà của bác sĩ Lý.
“Ôi chao, mấy cái này ngon, sau khi bà về lại Bắc Kinh cũng chưa được ăn lại nữa, cảm ơn Cẩn Nhi.” Mẹ Lý vui vẻ nói.
“Chỗ cháu vẫn còn nữa.” Lăng Cẩn cũng lấy nấm trúc khô, nấm dại khô, nấm bụng dê… trong túi mình ra.
“Cái này ngon, tối nay sẽ ngâm một ít lấy nấu ăn, đồ năm ngoái mọi người gửi đến bác cũng ăn hết rồi. Ông nó, lát nữa ông đi mua con gà về nấu nhé.”
“Được được, lát nữa tôi sẽ đi mua.”
“Ông cụ, cháu còn mang theo cả thịt treo gió với thịt thỏ khô đến nữa.” Lăng Vệ Quốc cũng vội vàng lấy đồ trong túi ra.
“Ôi chao, mọi người nghĩ chu đáo quá, thịt khô xào với nấm bụng dê là ngon hết sẩy.”
“Được rồi, uống trà ăn chút điểm tâm trước đã.” Bố Lý nói với ba người họ.
Buổi tối Lý Hoành Chí tan làm về nhà, trong phòng đã ngập tràn mùi thơm từ thức ăn.
“Hoành Chí về rồi, mau vào đây ăn cơm đi.”
“Chào bác sĩ Lý.” Lăng Cẩn và Lăng Thuỵ đứng dậy chào hỏi Lý Hoành Chí, Lăng Cẩn cảm thấy rõ ràng thần sắc của bác sĩ Lý tốt hơn khi ở Tây Nam nhiều, có một cảm giác phơi phới.
“Lăng Cẩn Lăng Thuỵ, cuối cùng hai đứa cũng tới rồi, ngoan lắm ngoan lắm.” Bác sĩ Lý rất vui vẻ: “Phải rồi, chẳng phải bố hai đứa cũng tới sao?”
“Bố bọn nhỏ đang nấu cơm trong phòng bếp, đúng là không nên để cho khách xuống bếp nhưng Tiểu Lăng muốn thể hiện tay nghề cho hai người già này, với cả quả thật mẹ cũng nấu không được ngon cho lắm.” Mẹ Lý giải thích.
Không lâu sau, bố Lý và Lăng Vệ Quốc đã bưng thức ăn đi vào.
“Thơm quá, anh Lăng nấu ăn ngon thật.” Lý Hoành Chí gắp một miếng thịt xông khói lên rồi bỏ vào miệng, ngon tuyệt.
“Ha ha ha, bình thường thôi bình thường thôi, cũng chỉ xếp thứ ba trong nhà.” Lăng Vệ Quốc cũng rất tự hào, tay nghề nấu nướng của ông ấy chỉ thua em dâu ba với mẹ chút chút.
Một bữa cơm cả khách và chủ đều thấy vui, sau khi cơm nước xong xuôi, Lăng Vệ Quốc, Lăng Cẩn và Lăng Thuỵ thu dọn ít đồ đạc đến phòng cho khách để nghỉ ngơi.
Trong phòng, Lăng Thuỵ hưng phấn đến nỗi không sao ngủ được.
“Anh, Bắc Kinh khác chỗ chúng ta nhiều quá, toàn nhà cao không, trên đường lại có rất nhiều ô tô đang chạy, em rất muốn sờ thử.” Lăng Thuỵ nói với Lăng Cẩn.
“Đó là điều đương nhiên, đây là Bắc Kinh mà.” Hôm nay Lăng Cẩn cũng cảm thấy mình được mở mang tầm mắt.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ thôi, trên xe lửa cũng không được nghỉ ngơi tử tế rồi.” Lăng Vệ Quốc nói.
Lăng Cẩn và Lăng Thuỵ nghe thấy Lăng Vệ Quốc nói thế chỉ đành nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bởi vì đi xe quá mệt mỏi, cơ thể đã rã rời hết cả, chỉ là tinh thần phơi phới, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.