Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tôi muốn đi nông trường đón ba mẹ cháu, đây không phải là tiện đường đến thăm cả nhà bà sao. Bác gái, mấy thứ này bác nhận lấy, cảm ơn sự chăm sóc nhiều năm của mọi người.” Lý Hoành Chí đưa quà tặng trong tay vào tay Trần Tú Uyển.
Trần Tú Uyển đẩy đi không chịu nhận: “Chuyện vui nha, ba mẹ bác sĩ Lý có thể trở về, nhưng đến thì đến, sao đưa nhiều đồ như vậy, quá khách khí, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, không đáng gì.”
“Bác gái những thứ này đều là chút đồ bình thường thôi, bác hãy nhận đi, hơn nữa bác xem những thứ này đều là sách, là cho Lăng Cẩn, bác đây không thể từ chối.” Lý Hoành Chí đã nghĩ tới Lăng gia không nhận quà tặng.
“Ôi, được rồi, ở lại ăn cơm tối xong hãy đi đi.”
“Được được, bác gái đợi đến buổi tối cháu còn muốn tự mình cảm ơn anh cả Lăng. Được rồi, Lăng Cẩn sao không ở nhà.”
“Tiểu Nhất thằng bé ở bệnh viện đại đội. Cháu có muốn đến đó xem không?”
“Được được, cháu đi qua xem một chút.”
“Vậy bác bảo Tiểu Thập Nhất dẫn cháu đi.” Trần Tú Uyển xoay người móc ra hai viên kẹo trong túi, cho Lăng Nguyệt và Lăng Đường mỗi người một viên, để hai người dẫn Lý Hoành Chí đi tìm anh trai.
Lăng Đường nhận được kẹo vui vẻ không thôi, dắt bàn tay nhỏ của em gái, dẫn Lý Hoành Chí đến bệnh viện.
Lý Hoành Chí nhìn hai đứa bé đáng yêu ở đằng trước, cô gái nhỏ mặt lạnh tùy ý để anh trai nắm tay, anh trai còn ở bên cạnh ríu rít, tự mình nói chuyện, trong lòng vô cùng mềm mại.
“Anh trai, anh trai, có người tìm anh.” Đứng ngoài cửa bệnh viện đại đội, Lăng Đường lớn tiếng gọi.
Người chưa tới tiếng đã tới trước, Lăng Cẩn đang đọc sách y trong bệnh viện lập tức thấy Lăng Đường nắm tay em gái xuất hiện, đi theo sau là bác sĩ Lý.
“Bác sĩ Lý, sao ngài lại tới đây?”
“Chú tới nhà các cháu thăm hỏi, thuận tiện xem cháu học thế nào. Mấy cuốn sách trước có gì không hiểu không?”
“Có có.” Lăng Cẩn kích động đáp. Vừa lúc cậu nhìn ghi chép chữa bệnh của Lý Hoành Chí trước đây, trong đó có rất nhiều thứ mình không hiểu lắm, vốn định đợi khoảng thời gian nữa sẽ viết thư hỏi, bây giờ vừa lúc có thể hỏi thẳng mặt.
“Bác sĩ Lý, chú viết cái này ở đây là phương pháp chữa bệnh sao? Lăng Cẩn chỉ vào một chỗ ghi chép hỏi.
“Lúc đó là như vậy...” Đề cập đến lĩnh vực chuyên của mình, Lý Hoành Chí thể hiện kinh nghiệm phong phú cùng với kiến thức chứa đầy đủ của ông, giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc cho Lăng Cẩn.
Hai người một hỏi một đáp, người cần phải học hỏi nhiều hơn, người thành tâm dạy dỗ, hoàn toàn bất chấp hai đứa nhỏ kia.
Lăng Đường ngậm kẹo vây xem một hồi, không nghe hiểu cái gì, vô cùng buồn chán, muốn đi về tìm bà nội. Quay đầu lại thấy Lăng Nguyệt vẫn nghe say sưa, Lăng Đường lay lay tay của Lăng Nguyệt, hai mắt mong đợi nhìn về phía Lăng Nguyệt: “Em gái, chúng ta về tìm bà nội đi.”
Lăng Nguyệt không chống được anh trai nhỏ làm nũng đồng ý: “Được rồi.”
Lăng Đường vui vẻ nắm tay em gái đi về nhà, trong lòng vui sướng, em gái quả nhiên yêu mình.
Về đến nhà, Lăng Đường ăn vặt kinh ngạc phát hiện bà nội đang rửa thịt khô.
“Nội, buổi tối ăn thịt thịt.”
“Đúng vậy, có vui không.” Trần Tú Uyển buồn cười nhìn Lăng Đường dính mắt không rời vào thịt khô.
“Vui ạ. Ăn thịt thịt, ăn thịt thịt...” Lăng Đường vừa đọc vừa di chuyển xung quanh Trần Tú Uyển.