Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Bội Dung trải một tấm chiếu dưới cây lớn bên cạnh bãi phơi lúa, để Lăng Nguyệt nằm ở phía trên, Lăng Đường chơi bên cạnh, Lăng Phách sáu tuổi phụ trách nhìn em trai em gái.
Lăng Nguyệt đã đầy tháng cơ bản biết mình trong tình cảnh gì, bây giờ có lẽ là thập niên 70 là thời gian lao động tập thể, khoa học kỹ thuật và kinh tế đều vô cùng lạc hậu, lao động nông nghiệp cơ bản đều dựa vào sức người và súc vật, sức sản xuất vô cùng thấp. Ông nội nhà mình là đại đội trưởng, bà nội rất có văn hóa; khoảng thời gian này chú Cả bác Hai bác Ba đều không ở nhà, nghề nghiệp không rõ; thím Cả là y tá viện y tế, thím Hai là chủ nhiệm phụ nữ, thím Ba không có nghề nghiệp gì đặc biệt là người khéo tay, nấu ăn ngon rất giỏi; ba cũng không làm việc, là bộ dạng chơi bời lêu lỏng ở nhà, mẹ là giáo viên tiểu học; trong nhà còn có 11 người anh trai.
Tháng tám ngày mùa vừa qua, tháng chín đội viên đại đội Lăng gia nhàn rỗi. Phơi khô thóc, thu vào kho, sau đó giao nộp thuế nông nghiệp, tựu trường, Trần Bội Dung phải về trường dạy học, giao Lăng Nguyệt cho bà nội giữ.
“Ông nó, cục cưng của chúng ta thực sự ngoan nha, đói bụng cũng sẽ kéo kêu hừ hừ, cũng không khóc. Nhớ trước kia khi giữ Lăng Đường, đói bụng khóc lớn tiếng vô cùng.” Trần Tú Uyển ghét bỏ nhìn cháu trai nhỏ đang chơi vớ vẩn bên cạnh.
“Này nha, vậy rõ ràng con gái ngoan một chút, con trai mà, nghịch ngợm là đúng. Nhưng hình như tôi chưa từng nghe cục cưng khóc, có thể có vấn đề gì không, trước đây trên đại đội Hà có một đứa bé không khóc là người câm.” Lăng Hằng Nghị có hơi lo lắng.
“Ông nó, ông đừng làm tôi sợ, trông cháu gái tôi lanh lợi, nhìn ánh mắt chuyển động xoay tròn, vừa nhìn đã thấy rất thông minh.” Trần Tú Uyển nghe Lăng Hằng Nghị nói xong cũng có hơi lo lắng.
Trong lòng Lăng Nguyệt thật không có cách nào, mặc dù cơ thể mình là trẻ con, nhưng tâm hồn là người lớn nha, khóc cái gì, quá mệt người, hơn nữa căn bản mình cũng không khóc được, làm sao phá.
“Nếu không buổi tối hỏi con dâu cả một chút?” Lăng Hằng Nghị đề xuất.
“Ừ, chờ Lệ Phương về thì hỏi.”
Buổi tối, Trịnh Lệ Phương đẩy xe đạp vào cửa, thấy mẹ chồng nhà mình ôm Lăng Nguyệt đi tới trước mặt mình.
“Lệ Phương, cục cưng nhỏ không khóc có phải có vấn đề gì không.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì, lúc cục cưng nhỏ ra đời không phải đã khóc sao?” Trong khoảng thời gian này Trịnh Lệ Phương rất khi nhìn thấy Lăng Nguyệt, ban ngày cô ấy đi làm y tá bệnh viện, Lăng Nguyệt chưa đầy tháng rất ít khi ra khỏi phòng, sau khi đầy tháng buổi tối trẻ con cũng ngủ rất sớm.
“Ôi ôi, đúng vậy, ông nó này chỉ toàn dọa người. Chắc chắn không có sao.” Trần Tú Uyển khẳng định nói.
“Mẹ, nếu mẹ không yên tâm, ngày mai đưa cục cưng đến trạm y tế kiểm tra một chút.”
“Ừ, đi xem yên tâm hơn.”
...
Ngày hôm sau, ở nhà người đi học thì đi học, đi làm thì đi làm, lên núi thì lên núi sau đó hai cụ già, lặng lẽ cõng Lăng Nguyệt tới trạm y tế kiểm tra.
“Bác sĩ, chúng tôi muốn kiểm tra thân thể cháu gái tôi một chút, khi con bé ra đời đã khóc, sau đó cũng không khóc.” Trần Tú Uyển nhìn như tràn đầy kinh nghiệm nói với bác sĩ.
Bác sĩ rất kinh ngạc, ông ấy vốn là bác sĩ nổi danh thủ đô, trong thời đại đặc biệt, để bảo toàn tính mạng gia đình, cố ý đổi đi nơi khác đến địa phương nhỏ Tây Nam này.