[Thập Niên 70] Tiến Sĩ Đại Lão Đoàn Sủng Hàng Ngày

Chương 3: Chương 3: Sống lại (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đêm khuya, Trần Bội Dung cảm thấy bụng đau từng cơn từng cơn một, vội vàng đánh thức chồng đang ngủ ở bên cạnh dậy: “Vệ Gia, mau đi gọi chị dâu cả và mẹ đi, em sắp sinh rồi.”

Lăng Vệ Gia thấy vợ đau đến toát mồ hôi đầy đầu, vội vàng xỏ giày vào đi gọi chị dâu cả và mẹ.

Nghe thấy tiếng gọi lớn của Lăng Vệ Gia, hai người đều nhanh chóng thức dậy, chị dâu cả Trịnh Lệ Phương là y tá bệnh viện, có rất nhiều kinh nghiệm, thành thạo căn dặn: “Vệ Gia, em đi đun một nồi nước sôi đi, mẹ đi nấu đường đỏ trứng gà, để con xem em dâu tư thế nào trước đã.”

Trịnh Lệ Phương đi vào phòng thấy Trần Bội Dung nằm ở trên giường, thấy cô ấy đau đến mức nắm chặt ga trải giường, vội vàng hỏi thăm tình hình: “Em dâu tư, bây giờ em cảm thấy thế nào rồi.”

“Cứ đau từng cơn một, a.”

Trịnh Lệ Phương kiểm tra tình hình của Trần Bội Dung, nắm lấy tay của Trần Bội Dung, nói: “Em dâu tư, em chỉ mới mở bốn ngón tay thôi, phải chờ một lúc nữa mới có thể sinh.”

Đúng lúc này, Trần Tú Uyển nấu xong trứng gà đường đỏ.

“Mẹ ơi, mẹ đút cho em dâu tư ăn trứng gà đường đỏ đi, phải giữ sức để lát nữa sinh con, con đi chuẩn bị ít đồ.”

Đến lúc trời gần sáng, Trần Bội Dung mới sinh được cái thai trong bụng ra, không phụ sự mong đợi của mọi người, là một bé gái.

Lăng Vệ Gia chờ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc to vang lên trong phòng, anh ta đứng hình trong chốc lát, sau đó lo lắng gọi: “Mẹ, chị dâu cả, sao rồi, có sao không.”

“Không sao không sao, là một bé gái, con chờ một lát, chờ chị dâu cả lau dọn cho vợ con đã.” Trần Tú Uyển vui mừng khôn siết đi ra nói với con trai út nhà mình, sau đó lại nghiêng người quay lại trở về, bế cháu gái nhỏ gọt ngào nhà mình lên hôn.

Một lát sau, Trịnh Lệ Phương lau dọn sạch sẽ cơ thể giúp Trần Bội Dung, rồi mớ gọi Lăng Vệ Gia đi vào.

Thấy vợ mình nằm ở trên giường, Lăng Vệ Gia hơi lo lắng, vội vàng hỏi chị dâu cả: “Vợ em không sao chứ?”

“Không sao, vợ em chỉ mệt mỏi nên ngủ thôi. Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì chị đi về trước đây, chờ vợ em tỉnh, các em xem đã có sữa chưa, chưa có thì gọi chị qua.”

“Vâng, em cám ơn chị.”

Đến khi trời sáng, Trần Tú Uyển mới quyến luyến giao cháu gái cho con trai nhìn đến thèm ở cạnh đó, đi nấu bữa sáng.

Lăng Vệ Gia cẩn thận bế bảo bối nhà mình vào trong lòng, trái tim như muốn tan ra, sau đó nhìn con gái nhỏ của mình từ từ mở mắt, đôi mắt đen láy trong veo, nhìn rất đẹp mắt: “Cục cưng, cha là cha con đây.”

Linh Nguyệt nhìn khuôn mặt người đàn ông trung niên phóng đại trước mắt mình, nghi ngờ hỏi: “Cha? Mình đã chết rồi cơ mà?”

Lúc này, Trần Bội Dung cũng đã tỉnh lại, cô ấy lo lắng gọi: “Vệ Gia, cho em xem bảo bảo.”

“Vợ à, em nhìn này, có phải con gái chúng ta rất đẹp đúng không.” Lăng Vệ Gia cẩn thận đặt con gái vào trong lòng Trần Bội Dung.

“Ừ ừ. Tiểu Kiều kiều của mẹ.” Trần Bội Dung dịu dàng nhìn con gái mình.

Nhìn người phụ nữ trước mắt này, Linh Nguyệt như nhận ra mình đã đầu thai lần nữa, cô nhìn chằm chằm vào Trần Bội Dung không chớp mắt một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Trời sáng, mấy đứa nhóc đứng ở ngoài cửa phòng Lăng Vệ Gia la hét ầm ĩ đòi xem em gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.