[Thập Niên 70] Tiến Sĩ Đại Lão Đoàn Sủng Hàng Ngày

Chương 30: Chương 30: Thi đại học (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Và ngay từ tháng Tám, Lý Hoành Chí đã gửi thư đến xác nhận kỳ thi tuyển sinh đại học đã được khôi phục, còn gửi một loạt sách Toán, Lý, Hóa. Nay anh để lại một quyển cũng chỉ để cho có, hơn nữa bên chỗ Lăng Thụy vẫn còn một bộ.

Mùa thu là vào tháng Mười Một, nhưng tâm tư của người đăng ký thi đại học vẫn còn đang tập trung vào sách. Họ thức khuya để đọc sách, và không có tinh thần phấn chấn để làm việc vào ban ngày. Có người thậm chí suýt bị đứt tay khi đang cắt lúa. Lăng Hằng Nghị và các cán bộ trong đại đội bàn bạc một chút, cho phép họ chỉ làm việc nửa buổi để chuần bị cho kỳ thi. Lúc này mới tránh được những người vì không nghỉ ngơi đầy đủ mà bị thương trong lúc làm việc.

Mùa đông năm 1997, khắp mọi miền đất nước có tổng cộng năm triệu bảy trăm ngàn người đã bước vào trường thi. Họ không sợ rét lạnh, mang hy vọng tham gia thi đại học.

Lăng Cẩn và Lăng Thụy cùng nhau tham gia kỳ thi đại học.

Sau khi thi xong, cả hai cùng nhau trở về trường trung học tìm giáo viên chủ nhiệm của Lăng Thụy để tiến hành tính điểm

Lăng Cẩn ước chừng khoảng bốn trăm ba mươi, Lăng Thụy khoảng ba trăm năm mươi. Lăng Thụy chẳng phải không thích đọc sách, cậu ấy thích động tay nghiên cứu hơn. Cậu ấy từng có lý tưởng là lái xe bò giống chú hai, có thể đạt được thành tích này đều nhờ anh trai mình ép.

Sau khi tính điểm xong, gọi cho bác sĩ Lý. Ông ấy đề nghị Lăng Cẩn nộp đơn vào Học viên Y học Bắc Kinh và Lăng Thụy nộp đơn vào Đại học Khoa học và Công nghệ Bắc Kinh.

Đầu năm 1978, giấy thông báo trúng tuyển được lần lượt gửi đến đại đội nhà họ Lăng. Lăng Cẩn và Lăng Thụy đều được trúng tuyển thành công. Ngoài ra, điểm thanh niên tri thức cũng có ba thanh niên tri thức ti đậu, trong đội cũng có bốn người thi đậu. Người được trúng tuyển mừng rỡ như điên, người thi rớt thì ảm đạm bi thương, nhưng chung quy cũng có hy vọng, vẫn có thể thi lại vài năm sau.

Trong đám người đang mừng rỡ như điên, Lăng Thụy là người phách lối nhất, cười điên cuồng khi cầm tờ thông báo trước mặt một nhóm em trai. Cho đến khi mẹ cậu ấy, bà Trịnh Lệ Phương xuất hiện và tát vào đầu cậu ấy một cái.

Lăng Thụy che đầu và lên tiếng than vãn: “Mẹ, mẹ còn đánh con nữa, con cũng sắp thành kẻ ngốc rồi.”

“Con thông minh từ khi nào vậy, không có anh trai con, con có thể thi đậu à.” Trịnh Lệ Phương nói lời châm biếm.

Lăng Thụy chột dạ không nói thành lời. Chuyện này... cậu ấy thừa nhận, nhưng cậu ấy có vẻ không phục.

Đặc biệt là một đám em trai xấu đang đứng bên cạnh che miệng cười mình, ngay cả cô em gái thân mến cũng cười. ‘A a a, tôi không cần mặt mũi ư?’

Sau khi nhận được giấy báo nhập học, trường của Lăng Cẩn và Lăng Thuỵ đều khai giảng vào cuối tháng hai, Lăng Cẩn không khỏi lo lắng cho thầy của mình, đến tận bây giờ thầy cũng chưa nhận được thông báo quay về thành phố.

Trước khi đi học, Lăng Cẩn đã đến chuồng bò để thăm Phùng Thiên Đông rất nhiều lần, sợ thầy của mình tuổi già không nghĩ thông. Nhưng cũng may giữa tháng hai đột nhiên ông nội lại nói cho anh ấy biết, trong đại đội nhận được điện báo ở thành phố Lý, thông báo Phùng Thiên Đông có thể về đó được rồi.

Lăng Cẩn vội vàng đi đến chuồng bò báo tin tốt này cho thầy biết: “Thầy ơi, thầy có thể về rồi, ông nội em nói trong đại đội nhận được điện báo rồi.”

“Cẩn Nhi, có thật không?” Phùng Thiên Đông kích động nắm lấy tay Lăng Cẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.