Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vệ Quốc vui rạo rực nhận lấy sự thiên vị của cháu gái nhỏ, đạp lên gió.
Đội dân quân trở về vừa kịp lúc gieo hạt mùa hè, sau khi trở về đại đội bị mọi người lôi kéo hết sức phấn khởi miêu tả rầm rộ cây trồng vụ hè, xua tan sự trầm lắng của đội dân quân vừa mới trở về, khiến đội dân quân tràn đầy nhiệt tình vùi đầu vào làm việc.
Sau khi chứng kiến mùa bội thu, người của đại đội Lăng gia rất tích cực gieo hạt mùa hè, không cần Lăng Hằng Nghị nghìn dò vạn dặn, đã trồng ruộng vừa nhanh vừa tốt, mọi người đều đang mong đợi đến mùa thu lại một mùa bội thu, thực hiện nguyện vọng mọi người đều có thể ăn no.
Tháng chín, khí trời dần lạnh, thị trấn nhỏ ở Tây Nam, mọi người vẫn sinh hoạt yên bình như thường, kinh thị xa xôi, gió nổi mây vần.
Vào tháng chín Lăng Cẩn đã trở thành bác sĩ chân trần của đại đội Lăng gia. Vốn bác sĩ chân trần là bác Lăng Ngũ, đã hơn 70 tuổi, đi đứng đã có hơi bất tiện, vì thế bèn muốn lui ra.
Trải qua thương lượng cán bộ đại đội, tất cả những người có hứng thú với chức vị bác sĩ chân trần trong đại đội đều có thể báo danh, sau khi báo danh sẽ tiến hành cuộc thi kiến thức y học, chọn người ưu tú. Lăng Hằng Nghị cũng không có vì tư mà làm, ông rất tự tin cháu trai cả nhà mình có thể thi đậu, những nỗ lực của cháu trai bao ngày qua ông đều nhìn ở trong mắt, những cuốn sách y học cũng không phải là xem vô ích.
Lăng Cẩn không phụ sự mong đợi của mọi người thi điểm cao nhất, lên làm bác sĩ chân trần trong bệnh viện đại đội Lăng gia. Lúc này ngưỡng cửa bác sĩ chân trần cực thấp, cũng không cần xem bệnh khó xử lý, chỉ cần theo kỳ hạn đi bệnh viện trên thị trấn tiến hành học tập một ít tri thức chữa bệnh cơ bản là được.
Thời gian chậm rãi trôi đến tháng mười, Trung thu tháng tám âm lịch qua đi.
Radio trong đại đội, Lăng Hằng Nghị thường nghe chút chính sách mới liên quan đến dân sinh của lãnh đạo mới, bầu không khí trong thị trấn đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Bác sĩ Lý trong thị trấn thấy chính sách mới và lãnh đạo mới trên báo chí, trong lòng hết sức cao hứng, đồng thời rất nhanh nhận được điện tín viện trưởng bệnh viện số một kinh thị gửi cho mình, báo tin cho ông ấy trở về làm chủ nhiệm bệnh viện, chờ ông ấy giao phó xong hết công việc trong bệnh viện ở huyện An Lăng, thì có thể trở về. Những người bạn tốt ngày xưa cũng đều gửi điện tín viết thơ cho ông ấy, chúc mừng ông ấy.
Bác sĩ Lý tên đầy đủ là Lý Hoành Chí, trước khi đến Tây Nam là chủ nhiệm khoa thần kinh bệnh viện số một kinh thị.
Trước khi về kinh thị, Lý Hoành Chí cố ý tìm Trịnh Lệ Phương.
“Đồng chí Trịnh Lệ Phương, tôi tới là từ giả, bên kinh thị đã gửi văn kiện bảo tôi trở về. Nhờ cô giúp tôi bày tỏ lời cảm ơn với cả nhà các cô, cảm ơn các cô đã trợ giúp tôi nhiều năm như vậy.” Thanh âm của Lý Hoành Chí có hơi nghẹn ngào.
Lý Hoành Chí thực sự vô cùng cảm ơn Trịnh Lệ Phương, bởi vì lúc bắt đầu ông ấy có cha mẹ ở nông trường bên Tây Nam này mà cố ý nhờ quan hệ đến bệnh viện nhỏ trong Tây Nam này. Ở đây, ngước mắt không quen, không chỉ không có cách chăm sóc cha mẹ, bản thân cũng vì không cùng ngôn ngữ mà luống cuống tay chân, là Trịnh Lệ Phương giúp đỡ bản thân thích ứng cuộc sống nơi này, còn đại đội Lăng gia giúp mình đổi thành một ít lương thực để anh em Lăng gia đưa tới nông trường ở Tây Nam cho cha mẹ của mình, cho nên, cha mẹ của mình còn sống ít nhiều đều nhờ Lăng gia.