Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hơn nữa, có vài loại dược liệu giá rất cao, Lăng Hằng Nghị cẩn thận xem xét dược liệu trong nhà, phát hiện nhiều loại thoạt nhìn khá quen mắt, ông đã từng gặp qua, chỉ là không rõ tên. Vậy nghĩa là trên núi Thanh Long có rất nhiều, chẳng phải có thể mang lại kha khá tiền lời cho toàn bộ đại đội đấy sao.
“Tú Uyển, ngươi nói xem, nếu dạy cho người trong đại đội những dược liệu này, sau đó bào chế mang bán, vậy có phải sẽ khiến sinh hoạt của mọi người tốt lên không.”
Trần Tú Uyển nghe Lăng Hằng Nghị nói vậy thì tay đang cầm dược liệu cứng đờ, giương mắt nhìn chằm chằm Lăng Hằng Nghị.
Lăng Hằng Nghị hơi chột dạ, yếu thế nói: “Tôi chỉ là muốn mọi người đều có sinh hoạt tốt hơn mà.”
Trần Tú Uyển thở dài, bất đắc dĩ nói: “Việc này phải hỏi bé con và đại phu Phùng trước đã. Hơn nữa bây giờ cả nhà chúng ta chỉ có bé con nhận biết thảo dược, ông muốn cho bé con đi dạy người ta à? Mà thủ pháp bào chế của tôi cũng không chuyên nghiệp, để ai đi dạy người ta bây giờ?”
Trần Tú Uyển có thể hiểu tấm lòng muốn tạo phúc cho cả đại đội của Lăng Hằng Nghị, nhưng lại không muốn để nhiều người như vậy biết chỉ số thông minh quái thai của Lăng Nguyệt sớm như thế. Không phải đã có châm ngôn đấy sao, tuệ cực tất thương, chỉ hy vọng cháu gái có thể bình an, khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên.
Lăng Hằng Nghị nghe Trần Tú Uyển nói vậy cũng hiểu biện pháp của mình không thích hợp. Còn cách nào được chứ?
Chợt, đầu óc Lăng Hằng Nghị lóe lên một ý: “Tú Uyển, bà nói đúng, đúng là nên hỏi bé con và thầy của Cẩn nhi. Nhưng chúng ta có thể chờ Cẩn nhi về, để Cẩn nhi dạy không phải được rồi à.”
“Cũng là một biện pháp hay. Vậy tôi đi viết lá thư trả lời đại phu Phùng trước đã.”
Sau khi Phùng Thiên Đông gửi thư trả lời, lại tìm nhà cung cấp thảo dược lúc trước nhập một ít thuốc, lần nữa mở cửa y quán, còn tuyển một học đồ hỗ trợ xử lý thảo dược. Đáng tiếc, học đồ này không thông minh như Lăng Cẩn, dạy đối phương nhận biết thảo dược thì học quá chậm, may là người này chịu thương chịu khó, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Phùng Thiên Đông đã quyết định chờ khi nào Lăng Cẩn nghỉ thì phải gọi cậu học trò này đến y quán theo học, tranh thủ sớm ngày xuất sư.
Rất nhanh sau đó, Phùng Thiên Đông nhận được hồi âm của Trần Tú Uyển, trong thư nói trên núi Thanh Long còn rất nhiều thảo dược, Làm Phùng Thiên Đông mừng đến mức muốn đi gặp Tôn Ngộ Không trong truyền thuyết mượn cân đẩu vân, lập tức đi tới núi Thanh Long, tha hồ hái thuốc.
Nhưng Phùng Thiên Đông tạm thời không thể đi, y quán vừa khai trương lại, rất nhiều cụ ông, cụ bà lớn tuổi đều tới ủng hộ. Bệnh nhân nhiều đến mức Phùng Thiên Đông trở tay không xuể. Hiện tại nhiều người lớn tuổi vẫn rất tin tưởng Trung y, châm cứu, cũng tin tưởng thuốc Đông y.
Trước kia thành phố Lý có rất nhiều Trung y, tuy ai nấy đều cảm thấy y thuật nhà mình càng cao minh hơn, nhưng vẫn thường xuyên giao lưu tay nghề.
Sau đó, gần như chỉ trong một đêm, trung y bị người ta chối bỏ, rất nhiều người đều giống Phùng Thiên Đông bị buộc cho vợ con ly tán đi xa xứ, có người nặng hơn, cửa nát nhà tan. Hiện tại ông khổ tận cam lai, nhưng rất nhiều người đều không chịu đựng được tới khi giải oan. Phùng Thiên Đông đi rất nhiều địa chỉ tiệm trung y trước kia, đều còn chưa khai trương chở lại, cũng không biết còn bao nhiêu lão trung y còn tồn tại, liệu chăng bọn họ có truyền thừa được tay nghề cho ai chưa.
Mà y quán của ông có thể lần nữa khai trương đúng là quá tốt.