Nếu cô thực sự viết thư về, Diệp Xuân Lan chắc chắn sẽ than khổ, nói rằng mình khó khăn thế này thế nọ, để cô mắc nợ một ân tình lớn.
Lúc đó cô đã kết hôn với Lục Vân Thăng, ân tình cô mắc nợ chính là ân tình Lục Vân Thăng mắc nợ, là ân tình nhà họ Lục mắc nợ, ân tình của nhà họ Lục không đơn giản.
Hơn nữa Diệp Xuân Lan sao có thể tốt bụng giúp cô dọn dẹp đồ đạc, không để cô dọn dẹp sạch sẽ căn phòng trước khi đi đã là tốt lắm rồi, làm như vậy chẳng qua là muốn nhân cơ hội kiểm tra xem cô có trộm đồ của nhà không.
Khương Mặc cũng có chút ngạc nhiên, sao mẹ cô ta đột nhiên lại đối xử tốt với Khương Nghiên như vậy, nghĩ kỹ lại mới hiểu ra, trong lòng mừng thầm.
Đợi Khương Nghiên đi rồi, cô ta sẽ trộm tiền và phiếu của nhà, rồi đổ lên đầu Khương Nghiên, chẳng phải cô ta sẽ phát tài sao.
Nghĩ đến việc mình sắp có nhiều tiền như vậy, Khương Mặc không khỏi vui sướng.
Khương Nghiên thờ ơ liếc nhìn Diệp Xuân Lan, không thèm tiếp lời, rồi lấy một gói vải từ trong túi ra.
“Vừa rồi ở hợp tác xã, tôi gặp mẹ của Lục Vân Thăng, bà ấy đưa cho tôi cái này, trước khi bà kiểm tra xong, tôi sẽ không vào trong, tránh để bà nói tôi ăn trộm, đến lúc đó tôi khó mà giải thích với mẹ chồng được.”
Diệp Xuân Lan: “????”
Khương Nguyên: “...”
Cả hai đều có chút choáng váng, không ngờ Khương Nghiên lại vạch trần những toan tính nhỏ nhen của họ, Diệp Xuân Lan tức giận, nhưng để Khương Nghiên có thể lên tàu thuận lợi, bà ta vẫn phải cố nở nụ cười.
“Con nói gì vậy, làm sao mẹ có thể nghi ngờ con được, nếu con không muốn mẹ giúp con thu dọn thì để Mặc Mặc giúp con nhé.”
Khương Nghiên vẫn đứng im, chỉ lặng lẽ nhìn Diệp Xuân Lan.
Lúc này, Khương Nguyên lên tiếng: “Ngày mai con phải đi rồi, thu dọn sớm đi, đừng đến lúc đó luống cuống tay chân, Xuân Lan đi nấu cơm, Mặc Mặc phụ giúp chị gái con.”
Khương Nguyên đã mở lời, Diệp Xuân Lan đương nhiên không dám trái lời, cười cười dặn dò Khương Mặc đừng chọc chị gái tức giận rồi mặc tạp dề vào bếp.
Khương Nghiên cũng xách đồ về phòng ngủ của mình, Khương Mặc không muốn đi, nhưng thấy ánh mắt của ba, cô ta vẫn miễn cưỡng đi theo.
Đóng cửa phòng lại, Khương Mặc nhìn Khương Nghiên đang lấy quần áo từ tủ quần áo cũ kỹ, hai tay khoanh trước ngực dựa vào khung cửa.
“Một bước lên tiên rồi à, giờ đến cả ba cũng đối xử tốt với cô như vậy.”
“Tốt với tôi sao?” Khương Nghiên khựng lại động tác gấp quần áo, liếc nhìn Khương Mặc, giọng đầy mỉa mai: “Đem tôi ra đổi lấy lợi ích thăng quan phát tài của ông ta, là tốt với tôi sao?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa