Nhân viên phục vụ thu dọn đĩa và bát, Khương Nghiên ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh dọc đường, từ lúc lên xe đến giờ, cảnh dọc đường nhìn thấy không phải là đất đai, thì cũng là núi rừng hoang vu.
Đừng nói là nhà cao tầng, cô thậm chí còn chưa thấy một ngôi nhà hai tầng phổ biến ở nông thôn kiếp trước.
Chỉ có những ngôi nhà ngói thấp, tường nhà rõ ràng có thể thấy được là được xây bằng những phiến đá hình chữ nhật, bùn đất và tre nứa.
Nửa giờ sau.
Trời đã tối đen, hành khách trong toa tàu cũng bắt đầu ít dần.
“Khụ khụ khụ.”
Không xa, hai người lính mang súng dìu một cụ già mặc sơn trang, khoảng năm mươi tuổi đi tới.
Sau khi ngồi xuống, cụ già cũng không nhịn được ho, tiếng ho rất nhỏ, sợ tiếng ho quá lớn ảnh hưởng đến người khác.
“Kỹ sư Trần, ông lên giường nằm đi, tôi sẽ mang cơm về cho ông.”
Cụ già lắc đầu: “Chỉ là cảm lạnh thôi, tôi muốn xem thêm tài liệu, mở đèn trong toa tàu sẽ ảnh hưởng đến người khác, anh nói với trưởng tàu một tiếng, để đèn cho tôi.”
“Được, tôi đi nói một tiếng, xem có thuốc cảm nào không, cho ông uống trước hai viên.”
Một trong hai người lính vội vàng rời đi, Khương Nghiên cũng chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua, cô liếc mắt nhìn xa, đó là sách tiếng Anh về cơ khí.
Chỉ tò mò nhìn lướt qua, Khương Nghiên phát hiện người lính còn lại nhìn cô như thẩm vấn tội phạm, cô giật mình, vội vàng chạy trốn.
Nhìn bóng dáng như có ma đuổi sau lưng đó, cụ già không nhịn được cười: “Không cần căng thẳng như vậy, đây không phải là tài liệu quan trọng gì, ở nước ngoài có tiền là mua được, hơn nữa trên này toàn là thuật ngữ chuyên ngành, dù có biết tiếng Anh cũng không nhất định đọc hiểu được.”
...
Chạy ra khỏi toa số 9, Khương Nghiên quay đầu nhìn lại, thấy người lính đó không đuổi theo, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Trời ơi.
Binh lính thời đại này đều như vậy sao? Ánh mắt đó thật đáng sợ.
Khương Nghiên không nghi ngờ gì nữa, nếu lúc đó mình có bất kỳ hành động nguy hiểm nào, người đó chắc chắn sẽ rút súng bắn chết cô.
Nghĩ đến hoàn cảnh thời đại này, có thể nổ ra chiến tranh bất cứ lúc nào, Khương Nghiên trong lòng dặn mình nhất định phải an phận thủ thường, thời đại này quá nguy hiểm.
Bình tĩnh lại, Khương Nghiên nhanh chóng trở về toa tàu của mình.
Đèn trong toa tàu đã tối hơn nhiều, rất nhiều người dựa vào ghế ngủ, có người còn ngủ ngay dưới ghế, như vậy có thể nằm xuống, không mệt như ngồi.
Trở về chỗ của mình, vợ chồng Uông Lâm chủ động đứng dậy, để Khương Nghiên vào, Khương Nghiên thuận tay lấy một nắm kẹo sữa từ trong túi vải đưa cho Uông Lâm.
“Chị Uông Lâm, làm phiền hai người rồi, chị cầm cái này ngậm cho ngọt miệng.”
“Quý quá, em giữ lại ăn đi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa