Khương Mặc thấy vậy cũng chạy vội theo.
Trán Khương Nguyên nổi đầy gân xanh, nhưng vẫn xách túi đuổi theo.
Ba người đến sân ga thì trời vẫn chưa sáng.
Khương Nghiên ngáp một cái ngáp dài vì buồn ngủ, Khương Mặc đột nhiên lên tiếng: “Khương Nghiên, dù sao thì nhà họ Giang cũng nuôi cô bao nhiêu năm, sau này có thể nương tay không?”
Biểu hiện của Khương Nghiên trong hai ngày qua khiến Khương Mặc rất hoảng sợ, cô ta quá thông minh, quá biết cách nhẫn nhịn, nếu lấy Lục Vân Thăng, có nhà họ Lục chống lưng, cô ta chắc chắn sẽ lợi hại hơn nữa.
Nếu cô ta thật sự muốn đối phó với nhà họ Giang, ba cô ta có phải là đối thủ không? Khương Mặc cho rằng câu trả lời là không, chỉ dựa vào việc ba cô ta bao nhiêu năm nay không nhận ra bộ mặt thật của Khương Nghiên, thì khả năng thua rất lớn.
Khương Nghiên cười: “Đến khi dao kề cổ mới biết lo lắng sao?”
“Chuyện trước kia tôi xin lỗi cô, nhưng tôi thấy cô cũng có trách nhiệm. Nếu cô không giả vờ yếu đuối và không phản kháng, tôi sẽ không vô tư bắt nạt cô.”
Khương Mặc nghĩ cả đêm, vẫn thấy đây không chỉ là vấn đề của mình, Khương Nghiên cũng có trách nhiệm. Tại sao cô ta lại biết giả vờ như vậy, đáng đời bị người khác bắt nạt.
Khương Nghiên không muốn so đo đúng sai, nhìn Khương Mặc cảnh cáo: “Vẫn là câu nói đó, Khương Nghiên không còn nợ nhà họ Giang, nếu các người ngoan ngoãn, không gây rắc rối cho tôi, có lẽ còn có thể sống lâu thêm một chút.”
“Có thể ngồi vào vị trí như hiện tại, chắc chắn mông ba cô không sạch sẽ, đến lúc đó tôi có nhà họ Lục chống lưng, muốn giết chết các người chắc không khó.”
“Cô... thật tàn nhẫn.” Buông một câu tàn nhẫn, Khương Mặc quay sang nhìn Khương Nguyên đang cầm vé tàu đi tới.
Nhìn khuôn mặt già nua xảo quyệt của Khương Nguyên, Khương Nghiên đảo mắt một cái, đi đến bên cạnh Khương Mặc, nhỏ giọng nói: “Đối với chúng ta, ba cô chính là một quả bom hẹn giờ, ông ta có thể lợi dụng tôi, đương nhiên cũng có thể lợi dụng cô, không muốn giống như tôi, cô tốt nhất nên nắm trong tay một số nhược điểm của ông ta. Lỡ sau này có chuyện gì xảy ra, cô còn có thể tố cáo ông ta.”
Khương Mặc há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Khương Nghiên: “Cô thật độc ác.” Cô ta công khai xúi giục mình chống lại ba mẹ, còn bảo mình tố cáo ba.
“Có sao? Không hề.” Khương Nghiên sắc mặt bình tĩnh, lẩm bẩm: “Tôi chỉ phòng ngừa trước thôi, chỉ cần các người ngoan ngoãn, những gì tôi nói chỉ là lời vô nghĩa.”
“Cô không sợ tôi nói cho nhà họ Lục biết bộ mặt thật của cô sao?”
Khương Nghiên thờ ơ nói: “Cô cứ nói đi, đến lúc đó xem nhà họ Lục tin cô hay tin tôi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa