Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hai ngày trước, tôi nhận được một cuộc gọi từ một học sinh. Cậu ấy nhập ngũ từ tuổi thiếu niên và đóng quân ở biên giới đã nhiều năm. Cậu ấy mới trở về gần đây. Tôi đã đề cập đến em trong thư từ của tôi với cậu ấy, nói rằng em đã chăm sóc rất nhiều với chúng tôi. Vừa vặn cậu ấy cũng đang tìm đối tượng, nếu như em nguyện ý, tôi để cậu ấy lại đây, hai người nhìn nhau thử xem?”
Mục Băng Oánh đã không còn tâm trạng để lắng nghe những gì tiên sinh Thẩm Thông đang nói, suy nghĩ của cô quay trở lại ngày mà đống tro tàn của bộ sưu tập chim rơi xuống người cô.
Nhưng đại khái trong lời nói của đối phương đều nghe được, biết ông muốn cho cô đi xem mắt, cô lễ phép cười cười, xoay người nhấc hai chân nặng như chì rời khỏi nông trường...
Sau khi Cố Trường Dật nhận được tiền giấy từ ba mẹ, anh ở lại bệnh viện thêm một ngày, sau khi cảm thấy sức khỏe không có gì nghiêm trọng, bất chấp sự ngăn cản của bác sĩ mà xuất viện.
Bác sĩ dọa gọi cho ba nên anh bảo bác sĩ đi, nhân lúc bác sĩ đang nghe điện thoại thì anh cầm túi rời khỏi bệnh viện.
Chấn thương cũng không quá nghiêm trọng, chủ yếu là do lúc cứu trợ thiên tai vận động quá sức, ăn uống không tốt, bình thường tối đa ba ngày sẽ xuất viện.
Ngoài chấn thương lần này, cũng cần thời gian để chấp nhận về mặt tâm lý.
Chấp nhận xong, anh không thể chịu đựng được nữa, phải về quê tìm vợ và đưa cô về càng sớm càng tốt.
Sáng sớm Cố Trường Dật đã trở lại khu tập thể, vừa vào cửa đã thấy xe của ba đậu trong sân, đi tới nói với tài xế Tiểu Trần: “Đưa chìa khóa cho tôi, ba tôi nói muốn hôm nay tôi lái xe của ông ấy đi xem nơi đóng quân.”
Tiểu Trần không nghi ngờ gì anh và giao chìa khóa.
Ngay sau cuộc họp quân khu ngày hôm qua, nghe nói rằng con trai cả của tham mưu đã được nhất trí phê chuẩn để trở thành người đứng đầu trung đoàn chủ lực, cậu ấy đã ngưỡng mộ người anh hùng chiến đấu này từ tận đáy lòng.
Cố Trường Dật nhìn vào phòng và biết rằng ba anh chắc chắn đang ăn sáng vào lúc này, vì vậy anh không có ý định đi vào. Nếu ba anh phát hiện ra, anh sẽ không bao giờ được phép sử dụng xe cơ quan vào việc riêng.
Anh chỉ muốn gặp vợ càng sớm càng tốt.
Vợ anh sống ở thôn Mục Khê thuộc thành phố Châu, mặc dù có xe cơ quan đi đến công xã nhưng đường đến xã còn rất xa, anh không quen nơi này, không quen biết ai, sợ không ai sẵn sàng chở anh đến đó.
Hơn nữa, vợ anh lúc này ở quê còn khổ, ăn không ngon, mặc không ấm, anh phải lên hợp tác xã cung-tiêu ở trung tâm thành phố mua đồ, còn phải đến cửa hàng kiều hối mua sữa bột đóng hộp cho vợ bồi bổ.
Cố Trường Dật mở cửa xe lên xe, lái xe ra khỏi khu tập thể quân khu.
Còn việc sử dụng xe công riêng mà không được sự đồng ý của cấp trên thì sẽ bị xử phạt, điều này anh rất rõ ràng.
Nhưng hiện tại ba anh không phải cấp trên của anh, quân tịch còn ở quân khu phía bắc Tân Cương, chưa bị thuyên chuyển, chỉ có thể coi là ăn trộm xe của ba, hình phạt thuộc về mâu thuẫn nội bộ gia đình.
Nếu ba đánh anh, anh sẽ bỏ chạy là được.
Không phải là không có đôi chân dài.
Cố Trường Dật đỗ xe tại xưởng trưởng xã cung-tiêu của thành phố, nơi hàng hóa có đầy đủ.
Có rất nhiều người xếp hàng trước cửa, chờ hợp tác xã cung-tiêu mở cửa, để họ có thể mua món điểm tâm thịt tươi ngon nhất và các loại vải được yêu cầu nhiều nhất càng sớm càng tốt.
Cố Trường Dật theo đám đông chen lấn vào hợp tác xã cung-tiêu, xông vào mũi anh là hương vị bánh xốp nhân trứng chim khiến anh rất hoài niệm.
Trước khi anh đến đây, đường phố đầy cửa hàng, đồ kiểu nước ngoài nhiều vô kể, muốn mua gì cũng được, không cần phiếu.
Nhưng chất lượng món ăn không được như bây giờ, đặc biệt là thịt lợn và mỡ lợn không thơm như thời điểm này.
Trước tiên Cố Trường Dật bước đến cửa hàng vải trong thành phố, vì anh đang mặc quân phục nên người bán hàng đã để mắt đến và chủ động hỏi anh muốn mua gì.