[Thập Niên 70] Vợ Cả Mỹ Nhân Bị Bệnh Trong Đại Viện

Chương 44: Chương 44: Nhận ra (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Nếu như em quá hoàn hảo, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn cưới em về, tôi mà tới muộn một chút thì sẽ phải mất rất nhiều tâm tư mới cướp em lại được.”

Tâm tình của Cố Trường Dật buông lỏng cho nên đã lỡ nói ra điều mà anh luôn lo lắng trong lòng bấy lâu nay.

Vừa dứt lời đã thấy nàng dâu nhỏ của anh kinh ngạc quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra lời nói của mình quá thô lỗ đường đột rồi…

Hàng mi dài của Mục Băng Oánh rủ xuống, bởi vì mấy lời nói đường đột của anh mà tay cô khi nhặt rau cũng không còn lưu loát nữa, một lúc sau cô mới nhỏ giọng nói: “Đấy là chuyện chỉ có mấy tên lưu manh mới làm thôi.”

Cố Trường Dật không thể nói thêm cho cô biết về sự thật trong lòng anh, cũng không thể giải thích rằng câu nói ban nãy chỉ là nói lung tung thôi, càng nói thì lại càng sai, chi bằng cứ giữ im lặng thì hơn.

Sự trầm mặc của anh khiến vành tai Mục Băng Oánh dần đỏ ửng, cô thậm chí không dám ngẩng đầu lên nữa.

Bầu không khí dần trở nên ngại ngùng.

Mục băng Oánh đột nhiên đứng dậy: “Em đi lấy lạp xưởng để thái.”

Nhìn thấy nàng dâu nhỏ đi ra ngoài, Cố Trường Dật lập tức hối hận vì ban nãy không giải thích với cô, nếu như anh thật sự để lại ấn tượng như lưu manh ở trong lòng cô thì mọi chuyện sau này sẽ rối tung lên, trong lòng anh thầm lo lắng, đại não nhanh chóng hoạt động, cố gắng nghĩ ra một lý do hoàn hảo để giải thích với cô.

Mãi cho đến khi Mục Băng Oánh cầm lạp xưởng quay về rồi mà Cố Trường Dật vẫn chưa nghĩ ra được cách nào, ngay khi anh đang sốt ruột đến mức toát hết cả mồ hôi thì lại nghe thấy nàng dâu nhỏ hỏi: “Anh thường ăn mặn hay ăn nhạt?”

Câu hỏi này tựa như là một cơn gió mát thổi qua đúng lúc nóng nực nhất, thổi đến mức khiến cả người anh đều sảng khoái: “Như thế nào cũng được, em ăn thế nào thì tôi ăn thế đó.”

Cố Trường Dật nói xong lại cảm thấy như vậy cũng quá đường đột rồi, chỉ hận không thể vả vào miệng mình, căng thẳng cái gì chứ: “Vừa phải là được, không mặn không nhạt.”

Bởi vì bị câu nói ban nãy của anh làm cho chấn động cho nên khi anh nói câu này cô cũng chẳng cảm thấy gì, nhất là khi nhìn thấy người đàn ông đột nhiên đổ mồ hôi nhễ nhại, Mục Băng Oánh cảm thấy dường như anh cũng không phải người nói năng tuỳ tiện như vậy.

Cô múc ra hai bát gạo từ trong bao, đổ vào trong một cái mẹt để nhặt sỏi đá ra, nhìn thấy người đàn ông như muốn đứng dậy phụ giúp, Mục Băng Oánh vội nói: “Anh chỉ cần nhặt rau là được rồi, không cần sang bên này giúp đâu.”

Cố Trường Dật bới bới trong đống lá rau, chẳng tìm được một cọng rau nào lành lặn nữa: “Tôi nhặt xong rồi, hay là tôi mang rau ra giếng rửa nhé?”

“Vậy thì anh chờ một chút, đợi tôi lựa xong gạo thì cùng đi.” Mục Băng Oánh thấy gương mặt người đàn ông lập tức lộ ra ý cười, tưởng anh đã hiểu lầm chuyện gì đó: “Thùng nước ở bên ngoài không có nước, cần phải kéo nước từ giếng lên, một người đi thì không tiện.”

“Đã rõ.” Cố Trường Dật bê rổ rau tới, cuối cùng vẫn ngồi xuống giúp cô lựa gạo.

Các khớp ngón tay của người đàn ông nổi lên rõ ràng, dưới các đốt ngón tay và bên cạnh hằn lên rất nhiều vết chai sần do cầm súng, bàn tay của Mục Băng Oánh so với gạo trong mẹt còn trắng hơn, móng tay phủ một lớp phấn, ngoại trừ việc tạo nên sự tương phản rõ ràng với anh thì còn tạo ra sự mập mờ khó nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.