Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Vũ Quyên lộ ra nụ cười: “Chị nói mà làm gì có cô gái nào không muốn lấy chồng chứ, chỉ là có chuyện gì em cũng để trong lòng ngại nói ra mà thôi. Yên tâm đi, chuyện này cứ để chị lo cho, nếu em không thích công nhân cấp bốn kia thì để chị tìm người khác cho em. Người như chúng ta, chỉ cần em muốn tìm tuyệt đối có thể tìm được người có điều kiện còn tốt hơn cả Thường Văn Đống kia.”
“Đúng đó, không chưng diện còn khiến người trong thôn hâm mộ, nếu mà chưng diện nưa thì khỏi phải bàn cãi.” Đổng Quế Hồng cảm nhận được lần này con gái mình đã suy nghĩ kỹ rồi, lòng bà vừa vui vừa chua xót, gắp một miếng thịt cho vào bát con gái: “Cho dù Lý Hồng Thù kia có gặp được ý chung nhân thì cũng không bằng ba phần của con. Bản thân cô ta cũng biết nên thứ gì cũng muốn so sánh với con. Buổi chiều em tìm người đổi lấy cuộn vải, đi xã cung ứng mua cho con khúc vải hoa, đến tối cố gắng may một bộ quần áo mới cho con. Ngày mai con mặc ra ngoài để bọn họ so sánh, để bọn họ nói, mẹ xem thử ai mới là người mất mặt.”
Lời vừa nói ra, Vương Vũ Quyên không hề cảm thấy không nỡ, cho dù cuộn vài kia là cả nhà tích góp hết năm này sang năm nọ mới được, không nỡ dùng. Bây giờ cũng không hề đau lòng, xem như của hồi môn cho em cô vậy.
Vả lại em cô chưng diện xinh đẹp thì người giới thiệu như cô cũng được nở mày nở mặt.
Em cô tìm được đối tượng tốt, trong lòng cô yên tâm, có khi còn trợ cấp được cho nhà đôi chút. Nếu như tìm người không tốt, dựa vào dáng vẻ cưng em cô của ba mẹ chồng, tuyệt đối sẽ lại lấy đồ trong nhà đi trợ cấp.
Cho nên chuyện này cô nhất định phải đích thân đi tuyển chọn, nhất định phải chọn người tốt nhất về mọi mặt.
“Mẹ, mẹ đừng đi mua, nếu mà may một bộ quần áo mới thì không biết bên ngoài nói thế nào nữa.” Mục Băng Oánh căn bản không có tâm tư đi đấu đá với Lý Hồng Thù: “Không chừng người khác còn tưởng rằng con hối hận rồi, nên cố ý mặc một bộ quần áo mới đi tranh giành Thường Văn Đống với Lý Hồng Thù nữa đó.”
Đổng Quế Hồng lập tức quay đầu lại phì một tiếng: “Tranh giành anh ta? Nhìn dáng vẻ anh ta, con gái mẹ mới không thèm loại người như vậy.”
Lúc trước bà còn cảm thấy Thường Văn Đống rất được, thân hình tuy không được cao lắm nhưng trong công xã cũng không hẳn là thấp. Anh ta là người phụ trách chiếu phim, đi dến thôn nào cũng được chào đón nhất.
Công việc có mặt mũi, ba lại là phó thư ký của công xã, nếu con gái bà chọn anh ta thì chắc chắn cả đời này sẽ không phải chịu khổ.
Nhưng sau khi trải qua chuyện của Lý Hồng Thù, bà coi như đã nhận ra được một người, bên ngoài nhìn rất đáng tin cậy nhưng thực ra là một tên ẻo lả. Quan trọng nhất là sau khi kết hôn chắc chắc sẽ không ngoan ngoãn, sẽ làm bậy lung tung sau lưng mình.
Cũng may A Niếp nhà họ chưa từng nhìn trúng anh ta, nếu không còn không biết phải gánh chịu những gì nữa.
Mục Đức Hậu: “A Niếp nói đúng, hôm nay như vậy đã đủ rồi, đừng dây dưa vào giữa bọn họ nữa, cách càng xa càng tốt, tránh sau này cứ nhắc đến hai người kia là lại kéo theo A Niếp vào.”
Đổng Quế Hồng hừ hai tiếng, chấp nhận rồi, vừa chuẩn bị bưng bát cơm lên thì bí thư chi bộ dẫn người bước vào.
“Đức Hậu, đang ăn cơm à?”
“Đức Dũng, sao lại đến đây? Đã ăn gì chưa?”
“Chưa ăn, bàn thờ trước cửa nhà anh không dọn đi, sao chúng tôi dám ăn được.”