Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bí thư chi bộ thôn thật sự tức giận rồi, đồng thời ông ta cũng biết người thật thà như Mục Đức Hậu chắc chắn nói được làm được: “Anh nhanh dọn bàn thờ vào đi.”
Bí thư chi bộ thôn để lại lời này rồi đi mất, vẫn không phát tiết ra.
Đợi người đi hết, cả nhà đều nhìn Mục Đức Hậu hiếm khi ra mặt.
Trên mặt Mục Đức Hậu không có biểu cảm gì, ông ấy ngồi xuống đưa bát lên: “Nhìn cái gì? Còn không ăn thịt sẽ nguội mất!”
Mục Băng Oánh mỉm cười, gắp cho ba một mình thịt mỡ bỏ vào bát ông ấy, lại gặp một miếng cho mẹ, mọi thứ đều diễn ra trong im lặng.
Một nhà hoà thuận ăn xong bữa cơm này.
Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng pháo nổ vang lên.
Cô dâu ra cửa là phải thu dọn xong trước khi trời sáng, chờ đợi chú rể đến rước.
Vào những lúc này, mọi người trong thôn đều sẽ đến xem cô dâu ra khỏi cửa, rồi đi cùng một đoạn đường, nhìn cô dâu bước ra khỏi cổng thôn.
Lần này nhiều hơn một bước chính là sau khi Lý Hồng Thù đi khỏi, những nhân viên trong xã sẽ trở về thôn ăn đám cưới linh đình.
Cho nên khi Lý Hồng Thù ra cửa, người trong thôn đều chạy đến chờ đợi sau khi cô ta rời khỏi để được ăn uống no say.
“Mẹ còn tưởng tiệc cưới tốt thế nào, ngoài trừ cá thì cũng chỉ có chút thịt heo hầm rau, còn vương chút mùi tanh nữa. Thỉt cắt còn chưa to bằng ngón tay út của mẹ nữa.” Đổng Quế Hồng không kìm được, sáng sớn thức dậy đã đi dạo một vòng quanh tiệc cưới kia: “Bọn họ còn đang ở đó oán trách kia kìa. Tối qua Hồ Diễm Thu đã đến từng nhà thông báo nếu muốn được lên bàn ngồi ăn thì phải mang một phần lễ đến, cho tiền hay cho đồ đều được. Thật đáng đời, đáng đời hết.”
“Mẹ, chẳng phải ba bảo mẹ không được qua đó sao.” Mục Băng Oánh khóc không được mà cười cũng không xong.
Buổi sáng những nhân viên xã được nghỉ ngơi, đúng lúc gặp được nhà Lý Hồng Thù đang bày tiệc cưới. Ở căn tin không nấu bữa sáng, cô vừa mới ăn xong củ khoai lang, đang chuẩn bị lấy ít gạo nấu cháo khoai, rồi lấy thêm bắp hôm qua còn dư cho vào.
“Ai nói không đi, càng không đi bọn họ càng cho rằng chúng ta chột dạ.” Đổng Quế Hồng nhận lấy khoai lang và bắp mà con gái mới rửa sạch, bở vào trong nồi, thêm nửa nồi nước: “Nhanh nấu đi, chúng ta ăn xong bữa sáng rồi cả nhà mình qua đó xem Lý Hồng Thù ra cửa. Mẹ phải xem thử có ai còn nhiều chuyện hay không. Nếu còn có người dám nói lung tung, mẹ và ba con sẽ đi kiện bọn họ!”
Ăn xong bữa sáng, vừa kịp lúc chú rể đến rước cô dâu.
Mọi người trong thôn vốn đang rất vui vẻ nhìn chiếc xe đạp được treo lụa đỏ, nhưng khi người nhà họ Mục xuất hiện thì bầu không khí bỗng chốc chùng xuống, tiếp đó là mấy người phụ nữ bước đến chào hỏi với Đổng Quế Hồng.
Đổng Quế Hồng không những không đanh mặt mà ngược lại còn rất hớn hở, bà ta để lộ hàm răng trắng ra, tươi cười chào hỏi mọi người trong thôn.
Hai mẹ con Hồ Diễm Thu mất ngủ nguyên đêm khiến quầng thâm mắt càng đen hơn, lại nhìn khuôn mặt trắng trẻo hồng hào của Mục Băng Oánh, hai người tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiếng pháo vang lên lần nữa, cô dâu ngồi lên yên sau xe đạp của chú rể, mọi người trong thôn lúi lại, chừa ra một lối đi.
Tập tục trong thôn là người mới đi trên con đường đến cổng thôn này không được ngừng lại giữa chừng, phải thuận lợi đi hết. Ngụ ý rằng hôn nhân sẽ thuận lợi, hạnh phúc đến già.
Mục Băng Oánh bị chị dâu kéo đến ngã ba, cô quay đầu thì thấy mẹ mình đã hoà vào trong dòng người dựng tai lắng nghe, chỉ sợ bỏ lỡ việc có người nói lung tung, cô không kìm được mà bật cười.