Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cách tốt nhất chính là Oánh Oánh phải tìm được một đối tượng mang về trước ngày mai.” Vương Vũ Quyên kéo chồng con mình về, rồi đóng cửa khoá lại: “Mẹ, chuyện này con nói thật. Hiện giờ chúng ta cảm thấy khó chịu, sợ ngày mai Oánh Oánh sẽ bị mọi người đem ra bàn tán, suy cho cùng vẫn vì Oánh Oánh chưa có đối tượng. Nếu như có, sao còn phải sợ bọn họ bàn tán chứ. Hồ Diễm Thu tính tới điểm này, cho rằng Oánh Oánh không thể nào tìm được người có điều kiện tốt hơn Thường Văn Đống nữa, nên bà ta mới dám hống hách như thế.”
Cả nhà chìm vào im lặng, biết được những lời nói này đã đúng chỗ quan trọng.
Đổng Quế Hồng: “Đối tượng sao mà dễ tìm vậy được, hơn nữa, Thường Văn Đống kia tuy không cao lắm, nhưng cũng không quá thấp, mặt mày sáng sủa, tướng mạo này ở trong công xã cũng chỉ có vài người. Bố anh ta còn là phó thư ký của công xã, công việc bản thân cũng rất tốt.”
“Sáng sớm con có đến công xã gọi điện thoại, nghe chị dâu nhà con nói hôm qua trong thôn có một công nhân cấp bốn kia rất hài lòng về Oánh Oánh. Buổi tối còn qua nhà anh con tặng quà, muốn nhờ bọn họ giúp đỡ khuyên nhủ Oánh Oánh.”
Vương Vũ Quyên đi đến trước mặt Mục Băng Oánh: “Oánh Oánh à, công nhân cấp bốn chưa kết hôn, tìm khắp thôn này cũng không có lấy mấy người. Tuy rằng trông anh ta rất bình thường, nhưng chiều cao lại hơn Thường Văn Đống một cái đầu, tiền lương cũng hơn Thường Văn Đống, ba mẹ đều là công nhân, so với Thường Văn Đống thì cũng không khác xa là mấy.”
Mục Băng Oánh rũ mắt xuống, trong lòng đè nén khó thở, cô đưa tay ôm lấy tim mình.
Hành động này khiến mọi người lập tức căng thẳng, Mục Đức Hậu là người đầu tiên đứng dậy: “Có phải tim không khoẻ rồi không?”
“Tim mà khoẻ mới lạ đó! Nhanh để mẹ xem màu môi thế nào nào.” Đổng Quế Hồng vội vàng đi tới, nhìn đôi môi hồng hào của con gái mình không có gì thay đổi, khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Sao rồi? Có chóng mặt không, con thấy có cần phải đi bệnh viện không?”
“Nhanh uống chút nước đường đi.” Vương Vũ Quyên nhanh chóng pha một ly nước đường tới, trên mặt lộ rõ vẻ thật tình gấp gáp: “Đều tại hai mẹ con kia, vốn dĩ mọi người nói sẽ cho em thời gian để em suy nghĩ kỹ càng. Nào ngờ lại xảy ra chuyện như thế, chị cũng muốn để anh em đi đập phá bọn họ một phen.”
Mục Băng Oánh được chị dâu dìu đến sân, ngồi xuống, uống hai ngụm nước đường, vừa cảm thấy hô hấp đỡ hơn được một chút thì bên ngoài truyền đến tiếng chuông xe đạp.
Đột nhiên Vương Vũ Quyên chạy ra ngoài vài bước, hét lớn: “Nghĩ nhà người ta không có xe đạp à! Hay là nhà mấy người mấy trăm năm nay chưa từng nhìn thấy xe đạp, rung chuông cả một buổi sáng còn chưa ngán hả. Bà mặt dày, không có tác phong của giáo viên thì cũng thôi đi, ngay cả đám trẻ phải làm bài tập hè cũng muốn làm phiền. Nhà trường có người giáo viên như bà, thật là xui xẻo!”
Tiếng chuông xe đạp bên ngoài dừng lại, đang lúc người nhà họ Mục tưởng rằng đối phương sẽ im lặng, kết quả tiếng chuông lại vang lên liên hồi lần nữa.
Cả nhà nghe xong thì trong nháy mắt nổi giận đùng đùng.
“Thật là mặt dày quá rồi!” Vương Vũ Quyên tức đến nỗi thở dốc, cầm lấy cái quốc bên tường, quay đầu chỉ chồng mình: “Đi! Cùng lắm sau này không qua lại với mọi người trong thôn nữa, lật hết đống bàn bên ngoài lên!”
Ba người đều đi hết ra bên ngoài.
“Chị dâu, những điều chị nói lúc nãy rất đúng.” Mục Băng Oánh cất lời, để anh trai và chị dâu mình dừng bước chân lại.