Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Tú Vân chấp nhận số phận nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Đứa lớn đứa nhỏ đều không cho chạm vào, Phương Hải buồn bực, bỗng nghĩ ra một ý hay, nói: “Anh còn hai ngày nghỉ, hay là hôm nay đưa các con đi vườn bách thú chơi?”
Triệu Tú Vân nghĩ nhà cũng chưa chuyển được, cũng không có việc gì phải làm cô cũng rất tò mò về Thượng Hải, gật gật đầu: “Được đó.”
Vườn bách thú trông như thế nào, Triệu Tú Vân cũng không biết, con gái bám lấy cô hỏi này hỏi nọ, cô đều nhún vai cho qua.
Ngay cả Phương Hải, người đề nghị đi vườn bách thú cũng chưa từng tới đó, anh chỉ biết ở Thượng Hải có một vườn bách thú nổi tiếng.
Một nhà bốn người tràn đầy mong đợi đi ra khỏi nhà.
Có tuyến xe đi từ khu người nhà tới nội thành thành phố, từ sáng tới tối có ba chuyến. Đến vườn bách thú không cần ngồi tới trạm cuối, chỉ cần nửa tiếng là tới nơi.
Triệu Tú Vân chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, Hòa Nhi ngồi trên đùi mẹ, Miêu Miêu ngồi trên đùi ba ba.
Hai chị em ríu rít nói chuyện, chỉ cần mở miệng thì sẽ không ngừng lại.
Triệu Tú Vân kéo cửa sổ ra, nghe có người nói chuyện với Phương Hải thì cười cười, gật đầu chào hỏi.
Giờ này ngồi xe đa số là phụ nữ, họ kết thành nhóm nhỏ bắt đầu nói chuyện rôm rả, cô dựng lỗ tai lên nghe, toàn là nói chuyện chợ búa, chăm con.
Cô đụng Phương Hải một cái nói: “Tại sao phải đi học ở công xã?”
Khu gia đình quân nhân phải có trường học của riêng mình mới đúng.
Phương Hải vì con gái nên đã đi hỏi thăm, giải thích: “Trường bên kia lớn hơn, cũng không xa lắm, nếu em sợ đưa đón không tiện thì mua một cái xe đạp nữa.”
Nếu đạp xe, mười phút là tới.
Lại phải tốn tiền.
Triệu Tú Vân hơi đau lòng nói: “Vậy cũng phải có phiếu.”
Phiếu xe đạp nhà ai mà không phải đi nhờ vả người này người nọ để đổi phiếu công nghiệp mà mua? Phiếu chỉ sử dụng được ở địa phương, Phương Hải vừa mới điều đến Thượng Hải, trong lúc nhất thời cũng không có cách, có chút oán trách nói: “Tại sao lại để cho Phương Xuyên lấy xe đi.”
Nếu bán xe đi còn có thể lấy lại được chút tiền, lúc anh kết hôn cấp bậc cũng không cao, rất khó khăn mới mua được nó.
Nhắc tới Triệu Tú Vân cũng tức giận, việc này cô có thể chọn lựa sao? Cô cũng không có quyền lựa chọn.
Cô còn chưa kịp nói gì, Hòa Nhi đã bênh vực mẹ, nói: “Là chú nhỏ cướp đi! Chú ấy còn đánh mẹ!”
Triệu Tú Vân hơi giật mình, hỏi: “Làm sao con biết?”
Theo lý thuyết ngày đó con cô không có ở nhà mới đúng.
Phương Hải căng thẳng hỏi: “Nó đánh em?”
Trên xe nhiều người, Triệu Tú Vân không muốn nói nhiều, qua loa đáp: “Không có, chỉ là lúc giành lại xe tự mình bị té.”
Đúng thật là cô tự té ngã, nhưng khu tập thể công nhân viên chức nhiều người, đồn đại ra ngoài lại biến thành cô bị em chồng đánh, cô còn tưởng là con mình không biết.
Khuôn mặt nhỏ của Hòa Nhi tức giận nói: “Con biết hết, chú ấy là người xấu!”
Triệu Tú Vân không muốn làm Phương Hải hiểu lầm là mình cố ý gây xích mích, kéo kéo tay Hòa Nhi.
Phương Hải căn bản không thèm để ý, siết chặt nắm đấm nói: “Được lắm, việc như vậy mà nó cũng làm cho được.”
Thật là càng ngày càng không coi người anh trai này ra gì, một thằng đàn ông lại đi bắt nạt phụ nữ, có xứng là đàn ông không.
Triệu Tú Vân không ngờ Phương Hải sẽ tức giận, cô nghĩ chắc là anh đau lòng chiếc xe đạp thôi.
Xe đạp là một tài sản giá trị, ai mà không tiếc của.
Cô có chút bất đắc dĩ bĩu môi, vẫn là câu nói kia, chuyện nhà chồng cô sẽ không bao giờ nói tới, người ta cho dù có giận dỗi cũng là anh em ruột thịt, đừng để cuối cùng bản mình lại là người không ra gì.