Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hòa Nhi chạy vài bước liền đứng im, ánh mắt mong chờ nhìn mẹ đang ôm em gái.
Triệu Tú Vân ngồi xổm xuống hỏi: “Mẹ cõng con nhé?”
Mười mấy tuổi cô đã gánh nước gánh gạo nên vẫn đủ sức lực, bản thân cô ôm hai đứa nhỏ cũng quen.
Hòa Nhi do dự một chút, cuối cùng nói: “Thôi để con tự đi ạ.”
Phương Hải ho khan một tiếng hỏi: “Hòa Nhi, ba ôm được không?”
Hòa Nhi hôm nay liên tiếp bị răn dạy, đó lại là một người căn bản cô bé không nhớ mặt, quay đầu nói: “Con không cần.”
Triệu Tú Vân nâng mông Miêu Miêu lên một chút: “Không có việc gì, đi thôi.”
Phương Hải chưa từ bỏ ý định, lại vươn tay về phía đứa nhỏ trong lòng cô, hỏi: “Ba ôm con đi mua kẹo được không?”
Triệu Tú Vân cho rằng anh sẽ thất bại một lần nữa, so với Hòa Nhi thì Miêu Miêu nhát gan hơn.
Ai ngờ đôi mắt Miêu Miêu đảo đảo một chút, duỗi tay muốn bắt lấy ba mình.
Phương Hải vô cùng mừng rỡ, cười ra tiếng nói: “Đi, chúng ta đi mua kẹo.”
Quẹo vào một ngõ nhỏ là tới Hợp tác xã Cung ứng và Tiêu thụ.
Phía sau quầy kính là chiếc tủ gỗ cao, trưng bày những sản phẩm từ nhỏ như que diêm tới lớn như xe đạp.
So sánh thì Hợp tác xã Cung ứng và Tiêu thụ ở khu tập thể chỉ có thể coi là một đại lý thay thế nhỏ thôi.
Mấy đứa bé đi vào nơi này không đứa nào là không nhìn chằm chằm vào thức ăn.
Đầu Hòa Nhi dựa vào trên cổ mẹ mình, nhìn ba ôm em gái chọn đồ, nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng.
Triệu Tú Vân buồn cười nói: “Muốn ăn cái gì?”
Cô đối với con mình luôn rất rộng rãi, trong tay lại có tiền, lúc còn ở quê cô chính là khách quen của Hợp tác xã Cung ứng và Tiêu thụ. Bởi vậy hai đứa con gái của cô không tham ăn như những đứa trẻ nhà người khác, cũng không phải là người nghe đến đồ ăn là không đi được.
Vẫn là muốn baba đây mà.
Con nít nên không hiểu, chỉ biết ba người khác đều ở nhà, ba của các bé lại không ở, Miêu Miêu thì không sao, Hòa Nhi thỉnh thoảng sẽ hỏi mấy câu như “Ba khi nào trở về ?”
Cô bé vẫn có chút ấn tượng với ba mình, chỉ là một bóng đen mơ hồ, lúc ở ngoài cãi nhau với người khác tức quá cũng sẽ nói “Tôi sẽ kêu ba tới đánh cậu”.
Lúc gặp mặt lại không quá nhiệt tình.
Con gái nhỏ mà, luôn có suy nghĩ riêng của mình, Triệu Tú Vân tuy là mẹ cô bé nhưng vẫn không hiểu lắm, thử hỏi: “Kêu ba mua cho con cái bánh quy nhỏ được không?”
Hòa Nhi lại “Hừ” một tiếng.
Đứa nhỏ khó hiểu này.
Triệu Tú Vân nhỏ giọng kêu: “Chỉ cho phép mua một cái.”
Miêu Miêu liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, lại ôm chân ba.
Phương Hải đang khí thế hừng hực, chuẩn bị hào phóng mua liền mấy cái, Triệu Tú Vân đã nhíu mày nói: “Miêu Miêu.”
Còn chưa chuyển nhà, mua nhiều như vậy lúc dọn dẹp lại phiền thêm.
Miêu Miêu bĩu môi nói: “Muốn ăn kẹo.”
Phương Hải nhìn đau lòng, nói: “Con muốn ăn thì cứ mua đi.”
Chỉ là mấy hào thôi mà.
Thật là người tốt người xấu gì cũng do anh làm, sao vậy không biết.
Triệu Tú Vân thúc giục nói: “Được rồi, nhanh lên, còn rất nhiều việc phải làm đấy.”
Phương Hải không tình nguyện, mua một túi chà là vàng muối với giá ba hào, không cần phiếu, lúc trả tiền hỏi: “Hòa Nhi có ăn không?”
Hòa Nhi vốn đã sắp chảy nước mắt tới nơi, lập tức thu hồi nước mắt nói: “Ăn.”
Vẻ mặt mếu máo sắp khóc, đáng tiếc ba cô bé chỉ lo vui vẻ vì con gái nhỏ thân thiết với mình nên không nhận ra.
Triệu Tú Vân hôn lên má cô bé một cái, nói: “Hòa Nhi thật ngoan.”
Hòa Nhi liền lấy chà là vàng muối coi như đậu mà ăn, ở sau lưng mẹ mình cắn rôm rốp.