Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một nhà bốn người kiểm tra vé xong, theo dòng người đi vào.
Bảo bối của vườn bách thú thành phố Thượng Hải là gấu trúc, nhưng nổi tiếng nhất lại là khỉ núi.
Gấu trúc thật sự bé cưng, chỉ chịu lộ ra cái mông, trẻ con liếc mắt nhìn là không muốn xem.
Khỉ núi thì rất sôi động, mọi người đứng thành vòng tròn quan sát, những chú khỉ thì nhảy tới nhảy lui, thỉnh thoảng có du khách làm rớt đồ ăn, bọn chúng liền nhào tới giành giật làm mọi người giật mình kêu lên.
Hòa Nhi hơi phấn khích quá đà, con khỉ nhảy một cái cô bé liền hét lên một tiếng, ai không biết còn tưởng rằng ở đây nhảy nhót la hét ồn ào chính là Hòa Nhi.
Miêu Miêu thì úp mặt vào ngực ba ba, thỉnh thoảng mới liếc mắt nhìn.
Ngược lại, Triệu Tú Vân và Phương Hải lại thấy rất thú vị mới mẻ, hai người bọn họ một người thì sinh ra lớn lên ở vùng quê xa xôi, một người thì đi bộ đội nhiều năm, làm sao mà nhìn thấy được mấy cảnh tượng này.
Nói là dắt con đi chơi, nhưng hai vợ chồng họ đi hưởng thụ thì đúng hơn.
Nhìn một chập, Triệu Tú Vân còn đưa ra lời nhận xét: “Con màu xám kia mập ghê.”
Bây giờ nhà nào cũng thiếu ăn thiếu mặc, nhà ai có đứa con mập mạp như vậy là có phúc.
Phương Hải cũng đồng ý, nói: “Chứ còn gì, khỉ còn sướng hơn cả người.”
Xem xong khỉ thì tới xem voi, chỉ cần một hào còn có thể sờ vòi voi.
Triệu Tú Vân muốn sờ thử, bèn hỏi thử: “Hòa Nhi, con muốn sờ không?”
Vẻ mặt Hòa Nhi tràn đầy chống cự nói: “Con không muốn.”
Vậy thì hết cách rồi, Triệu Tú Vân nhún nhún vai, vén lại tóc cho con.
Phương Hải không chịu bỏ cuộc, anh cảm thấy dù là con gái thì cũng nên dũng cảm hơn, nhỏ giọng dụ dỗ: “Hòa Nhi, con sờ một cái ba ba mua cho con thêm một món đồ chơi.”
So sánh giữa đồ chơi và sờ mũi voi, Hòa Nhi quyết đoán lắc đầu nói: “Con không muốn!”
Giọng nói còn hơi chói tai.
Thấy Phương Hải còn không chịu câm miệng lại, Triệu Tú Vân đổi chủ đề nói: “Chụp hình lưu niệm đi, cả nhà chúng ta chưa có tấm hình chung nào đâu.”
Đề nghị này rất có lực hấp dẫn đối với tất cả mọi người, trong tay Phương Hải có mấy tấm hình của con gái, anh rất nâng niu giữ gìn, nhưng hình chụp chung lại không có tấm nào, mỗi lần nghĩ tới đây anh đều cảm thấy rất thiệt thòi cho các con.
Anh dứt khoát bỏ qua ý định ban nãy, nói: “Được, vậy chúng ta chụp nhiều một chút.”
Vườn bách thú ở mấy thành phố lớn đều có tiệm chụp hình lưu niệm, một tấm sáu hào, Triệu Tú Vân vẫn còn do dự, cô thấy chụp một tấm làm kỷ niệm cũng không sao.
Thế nhưng con gái cô đang trông mong nhìn con khỉ lại nhìn con cọp lớn, người mẹ nào có thể chịu được.
Tuy Phương Hải cũng rất keo kiệt, nhưng đối với vợ con vẫn khá hào phòng, vung tay lên nói: “Chụp, muốn chụp bao nhiêu tấm thì chụp bấy nhiêu.”
Triệu Tú Vân biết mình được hưởng ké từ các con, nhưng cô cũng không quan tâm, miễn là không phải mình trả tiền, hưởng ké ai cũng được.
Cả nhà bốn người chụp sáu tấm hình, phải đợi tới tuần sau mới cầm hóa đơn tới lấy được.
Trẻ con không có tính nhẫn nại, Hòa Nhi nhảy cẫng lên hỏi: “Tại sao không thể lấy luôn trong ngày hôm nay ạ?”
Triệu Tú Vân giải thích: “Phải chờ người ta rửa ảnh nữa.”
Hòa Nhi lại hỏi: “Rửa ảnh là cái gì ạ?”
Cái này Triệu Tú Vân thật sự không biết, cô qua loa nói cho qua chuyện: “Chừng nào người ta rửa xong con sẽ biết.”
Hòa Nhi kiên trì hỏi “Rửa như thế nào ạ?”
Thật sự là ở đâu ra lắm vấn đề để hỏi thế.
Lông mày Triệu Tú Vân giật giật, không muốn tiếp tục nói chuyện với cô bé, nói: “Hỏi ba ba của con đi.”