[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật

Chương 21: Chương 21: Tiết kiệm tiền (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nếu muốn chống lại nạn đói thì phải chi ra một khoản lớn, 50 đồng tiền sẽ tiêu hao dần dần, đã vậy còn đặt trong hoàn cảnh chỉ có một người kiếm tiền.

Trong thời gian tới đây, e là cô sẽ không có việc làm, cũng chắc chắn không tìm được việc. Nếu thu nhập không tăng được thì đành phải cắt giảm chi tiêu.

Nhưng chỉ một mình cô tiết kiệm lo liệu việc nhà thì có ích lợi gì?

Triệu Tú Vân tính sổ sách xong, xuống tầng đi tìm con.

Viện Gia Chúc có mảnh đất trống, có cầu trượt, có bập bênh, thấy cô đang bận nên Phương Hải đã dắt con đi chơi.

Cô không còn là gương mặt mới ở đây nữa, ra vào không cần đăng ký, ngựa quen đường cũ đi tới mảnh đất trống.

Có rất đông trẻ con ở đây, có lẽ đều là trẻ con ở trong viện, Hòa Nhi và Miêu Miêu đang chơi cùng những đứa trẻ khác. Tập trung nhìn lại, một lớn một bé đang chụm đầu vào nhau chơi bắn bi, trên tay mỗi đứa ôm một cái hộp nhỏ.

Phương Hải đang ngồi dưới tàng cây trông hai đứa bé, vừa trông vừa trò chuyện với chiến hữu.

Trong lòng Triệu Tú Vân tức giận, tiêu tiền tiêu tiền, Phương Hải này, ngoài tiêu tiền ra còn biết làm cái gì, đáng ra chỉ nên cho anh hai đồng thôi mới phải. Nhưng ở đây đông người như thế, nếu cô nổi điên lên thì cũng ngại, đành phải cười tươi đi sang bên đó.

“Phương Hải.”

Phương Hải đang bận nói chuyện phiếm, ngẩng đầu hỏi: “Bận xong rồi?”

Triệu Tú Vân gật gật đầu không đáp lời, chỉ cười với người đang ngồi bên cạnh anh.

Người nọ lập tức chào: “Chào chị dâu.”

Phương Hải giới thiệu với cô: “Trần Huy, cậu ta sống ở tầng trên nhà chúng ta.”

Trần Huy tùy tiện nói: “Vợ của em là y tá của Sở Y tế, chị dâu có rảnh thì lên nhà em chơi với cô ấy.”

Triệu Tú Vân cười nói: “Được, khi nào chúng tôi chuyển nhà sẽ tới nhà cậu làm khách.”

Trần Huy nói: “Được, có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với chúng em.”

Cậu ta nhìn ra hai vợ chồng có chuyện muốn nói riêng với nhau, giơ cổ tay xem giờ, nói: “Úi, đã 5 giờ rồi, em phải đưa con đi đón mẹ con bé.”

Nói xong, cậu ta nhìn về phía đám con nít, hô to: “Vân Vân!”

Một cô bé mặc váy ngắn đứng bên cạnh Hòa Nhi ngẩng đầu lên, mơ hồ đáp lại một câu.

Trần Huy nói: “Em đi trước đây.”

Nói xong, cậu ta vỗ vỗ vai Phương Hải.

Chỉ với vài câu nói, Triệu Tú Vân đã cảm thấy con người của Trần Huy không tệ.

Từ trước tới nay, chuyện trông con đa phần đều là chuyện của đàn bà con gái, không phải mẹ thì là bà nội, tệ nhất thì cũng là bà ngoại. Dưới tàng cây này chỉ có cậu ta và Phương Hải là hai người đàn ông, cậu ta còn nói phải đi đón vợ tan tầm.

Mắt thấy người đã đi xa, cô còn khen một câu: “Người chiến hữu này của anh được đấy.”

Khóe miệng của Phương Hải cong lên một chút, hỏi: “Sao chưa thấy em khen anh bao giờ?”

Còn dám nhắc tới ư, Triệu Tú Vân nhíu mày, hỏi lại: “Anh có chỗ nào đáng được em khen?”

Phương Hải bắt đầu đếm: “Anh quét nhà này, còn đưa đón ba mẹ em đến vườn bách thú chơi, rồi dẫn đi ăn đồ ăn ngon.”

Triệu Tú Vân nghẹn lời, nguýt anh một cái, hỏi: “Lúc anh xuống tầng, em đã nói với anh thế nào?”

Nói gì cơ?

Phương Hải cố gắng nhớ lại.

Trông kỹ con, cho con uống nước thường xuyên, đừng mua đồ.

A… Đừng mua đồ…

Phương Hải có chút chột dạ nói: “Chẳng đáng mấy đồng tiền.”

Một hộp bi lớn tốn có một đồng, đã vậy món đồ này còn không dễ hỏng.

Lại là vẻ mặt này.

Triệu Tú Vân châm chọc nói: “Hóa ra anh còn nhớ, em còn tưởng rằng anh là người giàu có hay quên đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.