Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bởi vì rất thích vận động, cũng bởi vì thường xuyên một mình chạy khắp thế giới, nên trình độ của Điền Mật coi như không tồi.
Như vậy nếu đánh Lưu Hướng Đông, hai ba cái là không cần nói nữa.
Nếu ở thế giới kia, có người tự tin không biết xấu hổ nói trước mặt mình như vậy, cô chỉ quăng nắm đấm ra đánh người, đánh xong rồi bỏ chạy.
Nhưng hiện giờ ở thế giới này, không chỉ không chạy thoát được, còn không thể đắc tội với người ta, dù sao Lưu Hướng Đông là người đàn ông có dã tâm, trước khi tìm được cách rời khỏi, cô chỉ có thể ngăn bản thân không tung nắm đấm ra.
Nhưng có vài thứ lại không thể nhịn, Điền Mật gian nan nuốt bực tức xuống, không vui cắt ngang lời anh ta đang thao thao bất tuyệt: “Đồng chí này, chúng ta không quen, anh xưng hô như vậy không thích hợp.”
Nghe vậy, mí mắt Lưu Hướng Đông giật giật, thu lời nói lại, nheo mắt nhìn cô gái.
Vì bị cô cãi, mà nổi lên hứng thú cũng tỏ vẻ suy nghĩ, đôi mắt anh ta sâu thẳm, nhìn chằm chằm cô đánh giá.
Mấy lần chạm mặt trước kia, rõ ràng là cô gái này vừa sợ hãi vừa thẹn thùng, sao vừa đi công tác hơn một tháng về, tính cách liền thay đổi rồi?
Giống như… Càng trở nên xinh đẹp hơn, cũng trở nên có gan bày tỏ không thích luôn.
Không thích mình?
Xuy… Cô có quyền từ chối sao?
Nếu đã bị Lưu Hướng Đông đây vừa ý, cũng chỉ có thể là vợ của anh ta.
Hoặc sớm hoặc muộn, anh ta cũng có cách bắt người này vào tay.
Sở dĩ không ra tay trực tiếp, mà dùng cách vòng vo, cũng chỉ vì thấy cô hiếm lạ, bằng lòng nể mặt cô thôi.
Nếu anh ta thật sự hết nhẫn nại rồi, chỉ cần mấy câu đồn đại nhảm nhí cũng có thể làm cho cô chủ động đưa đến cửa.
Suy nghĩ hiểm độc cuộn trào trong lòng, nhưng trên mặt Lưu Hướng Đông lại không có biểu cảm gì, chỉ phất tay ý bảo mấy người anh em của mình thích xem náo nhiệt rời đi.
Đợi mấy người hi hi ha ha đi xa rồi, anh ta nhấc chân, càng bước gần tới chỗ cô hơn, khẽ dỗ: “Điềm Điềm, em đừng giận, có phải cảm thấy chúng ta không danh không phận rất khó coi hay không? Em yên tâm, buổi chiều anh liền đến nhà em xin phép, anh nhớ ba em thích thuốc lá với rượu, nên đã nhờ người ta tìm cho không ít đồ tốt…”
Lúc Lưu Hướng Đông tiến tới gần, Điền Mật cũng lùi về mấy bước.
Đến khi nghe anh ta tự quyết định xong, tất nhiên không còn kiên nhẫn nữa.
Con người Lưu Hướng Đông ích kỷ chỉ có bản thân như thế, có nói thì sẽ không thông, cô vừa không muốn thay ba mẹ anh ta dạy anh ta cách ứng xử, càng không muốn đứng ở chỗ này bị người vây xem hiểu lầm, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhíu mày nhấn mạnh: “Tôi nói, chúng ta không quen nhau, phiền anh gọi tôi là đồng chí Điền, còn việc đến nhà tôi, thì càng không cần, tôi cảm thấy chúng ta không hợp.”
Nói tới đây, Điền Mật miết miết phong bì trong túi, có hơi lo lắng, giương mắt nhìn thẳng anh ta: “Nếu anh cố ý muốn đi, ép buộc tôi, tôi cũng không ngại cá chết lưới rách, tôi tin tưởng, người muốn kéo nhà họ Lưu xuống đài nhân cũng không thiếu, không biết tăng thêm một tội lưu manh, có đủ hay không?”
Sợ với sợ, chó với chó, chút lập trường vẫn phải bày tỏ rõ ràng.
Ít nhất, trước khi xác nhận bên chị cả có trả lời lại, phải có gì đó có thể chấn giữ được Lưu Hướng Đông, để anh ta kiêng dè một ít, kéo dài thêm một hai tháng.