Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi ăn xong.
Dưới ánh mắt đồng tình của mấy em gái, Điền Mật lại bị cha mẹ gọi qua nói chuyện, vẫn là đề tài quen thuộc.
“... Cũng không phải ba mẹ không nuôi con ở thêm mấy năm, nhưng con gái sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, đợi thêm mấy tuổi nữa, nhà có điều kiện tốt đều bị chọn hết, người trong thôn cũng sẽ nói xấu… Tóm lại, việc này con phải để ý.” Nửa tiếng sau, trưởng bối Điền Hồng Tinh đưa ra tổng kết cuối cùng.
Biết không cãi lại được, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Điền Mật tự xưng là trang tuấn kiệt, ngước khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lên, cực kỳ ngoan ngoãn nói: “Con sẽ để ý.”
“Đừng nói mà không làm, cái cậu Lưu Hướng Đông kia rất tốt, cũng không biết cô nhóc con nghĩ thế nào, người thành phố cũng ghét, còn muốn gả đến Bắc Kinh sao?” Loan Hồng Mai thật sự không hiểu con gái nghĩ thế nào, nhà mình đã là bào thức ăn trong đất, lòng dạ cao tới đâu, cũng phải có điều kiện xứng đôi không phải sao?
Lời này không có cách nào tiếp lời được, Điền Mật rất muốn nói với mẹ mình, người ở Bắc Kinh cũng là hai mắt một mũi, không có gì đặc biệt.
Lại sợ tiếp tục dây dưa không dứt, sẽ thật sự cho rằng cô muốn tìm người Bắc Kinh.
Cho nên cô nhanh chuyển đề tài, làm bộ như không để ý, vờ hỏi những nghi vấn trăn trở cả đêm: “Ba, trên sông thật sự có vàng sao?”
Nghe vậy, Điền Hồng Tinh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là con gái tò mò, ông nhấc đôi chân đỏ ửng đang ngâm ở trong thùng gỗ ra, nhận lấy khăn lau của vợ mình, lau lau qua, ngồi xếp bằng trên giường rồi mới đáp lại: “Chắc là sông Triêu Dương không có, thuyền lớn không vào được, chỉ là ở thị trấn Lâm Hải này của chúng ta, đáy biển cái gì cũng có, nghe nói trước giải phóng có không ít thuyền bị bắn chìm, đồ khá tốt, không chỉ là vàng, còn có cả đồ cổ đấy… Con hỏi cái này làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ hiếu kỳ hỏi một chút thôi.”
“...”
Mấy ngày tiếp đó, giống như Điền Hồng Tinh dự đoán, có không ít người xuống sông mò vàng.
Mãi đến khi liên tục có hai người thân thể khoẻ mạnh tên Du Thủ, Du Thực chết, lại có người gặp chuyện chẳng may, mới dập tắt được tham vọng của mọi người, lại trở về con sông yên tĩnh.
Điền Mật không đi xem vụ náo nhiệt này, cho dù có vàng, đó cũng là của cô gái nhà họ Diêu.
Hơn nữa, trong lòng cô nghĩ đến chuyện khác, vẫn đợi cơ hội đến để đi thị trấn.
Bởi vì lần trước gặp Lưu Hướng Đông ở bưu điện, cô khó tránh khỏi nghĩ nhiều, cảm thấy được bưu điện trên trấn không an toàn.
Kiểu suy đoán có chút đa nghi này, cô tình nguyện lấy lòng quân tử đo lòng tiểu nhân, lỡ đâu tên rùa kia thật muốn làm mấy chuyện xấu, cô trốn được không?
Hơn nữa muốn ra biển tìm ít đồ, về việc vàng bạc hay đồ cổ gì đó, cô có rung động, nhưng cũng chỉ là rung động, còn nghĩ là kiếm ít hải sản đáng tiền.
Nhưng không có cơ hội tốt đến thị trấn, tốt nghiệp năm hai trung học, cô vẫn chưa đến thị trấn.
Cứ chờ như vậy, lại qua thêm một tuần nữa.
Cũng không biết có phải Bồ Tát đã nhận ra ý định của cô hay không, ngay tại lúc Điền Mật nghĩ xem có nên bịa một lời nói dối cả nhà hay không, một cô bạn tốt thời trung học nhờ người ta gửi cho cô lời nhắn, bảo cô đến tham gia lễ kết hôn của cô ấy.