[Thập Niên 70] Xuyên Sách Gả Chồng Ngàn Dặm

Chương 2: Chương 2




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Dạ dạ, em biết em biết! Đúng rồi, chị hai, em đến nhà thím Liên đổi một miếng đậu hủ được không? Buổi tối làm canh cá hầm có được không?” Điền Lai Đễ kéo lớp rau lại, nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi.

“Được!” Làm canh cá cũng được, một gia đình nhiều người, uống canh cá cũng có thể cũng có thể no, còn có dinh dưỡng.

Vừa dứt lời, Điền Mật nhìn sắc trời một chút, nhắc nhở: “Đi đi kẻo trễ, thím Liên lúc này chắc đang ngủ trưa.”

Mùa vụ bận rộn vừa kết thúc, những người dân khổ cực hơn nửa tháng cũng được nghỉ ngơi.

Cô gái nhỏ lại gật đầu, lại nhìn về phía nhà chính, nhăn mũi bĩu môi ý chê, mới ôm giỏ chạy vào phòng bếp.

Điền Mật bị chọc cười, câu môi, một bên thả ra mái tóc dài, rồi đi tới gian nhà chính.

“...Anh cả, em nói với anh, anh chính là quá nuông chiều con bé Mật, hôn nhân đại sự, sao có thể để cho một tiểu nha đầu làm chủ được chứ? Nói cho cùng Lưu Hướng Đông kia có gì không tốt? Dáng vẻ cũng không tệ, gia đình của cậu ta ở trên trấn lại cũng rất đàng hoàng, không nói tới chuyện lão tử nhà cậu ta là người đứng đầu kho lương, chính là bản thân cậu ta, tuổi còn quá trẻ, cũng có thể có một công việc ở cung tiêu xã, nếu không phải là người nhà vừa ý dáng vẻ của Mật nha đầu, em cũng muốn giới thiệu Xuân Tú cho cậu ta.” Đang nói chuyện, người phụ nữ còn “Chậc chậc!” hai tiếng, tỏ ra rất ghen tỵ.

Điền Mật nhếch môi, lộ ra nụ cười châm chọc, cũng không vội vào nhà, liền đứng dưới mái hiên, ung dung xử lý mái tóc dài ngang eo.

“Là người tốt, yên tâm đi, đợi con bé về, anh nói với nó.”

“Còn nói gì chứ? Em thấy Mật nha đầu này chính là đọc sách nhiều, cũng muốn học cao, nhưng là học sinh trung học bây giờ cũng không tìm được việc làm thì có ích gì chứ? Còn không phải là đi làm ruộng, trong khi nhà họ Lưu đó có điều kiện như vậy? Mà có thể vừa ý Mật nha đầu, thì cũng coi như con bé đó có phúc, chỉ cần người làm cha như anh nhận con rể, ngày mai em sẽ đưa người đến cửa.” Nghĩ đến Lưu Hướng Đông hứa hẹn lễ vật, trong lòng Điền Hiểu Yến nóng như lửa, giọng nói cũng có chút vội vàng, đây là mười đồng tiền.

Dĩ nhiên, quan trọng nhất không phải là tiền, mà là có thể ở nhà họ Lưu, có thể tìm cho con trai bảo bối của bà ta một công việc tốt ở thuế nông nghiệp, bà ta cũng không phải giống như những lão nương thiếu kiến thức ở nông thôn.

“Nào có chuyện như vậy? Em có biết xấu hổ không, lão tử lại không muốn, cũng không phải chuyện gì gấp, em về trước đi, còn nữa, cái kia em gọi là cái gì? Cẩn thận lời nói của em, làm ruộng thì thế nào? Người dân lao động là vinh quang nhất!” Điền Hồng Tinh đập bàn, trừng mắt nhìn em gái, ông làm cảnh sát hai mươi năm, dù là cảnh sát ở niên đại này không được cung tiêu xã yêu thích, nhưng cũng là ăn lương của quốc gia, rất uy nghiêm.

Anh em nhà Điền Hiểu Yến, cha bà sinh được tám đứa trẻ, chỉ có một người anh như vậy, trong nhà chị em ai cũng sợ ông, bị trừng mắt như vậy, lập tức cúi thấp đầu không nói.

Thấy em gái đã chịu im lặng nghe dạy dỗ, Điền Hồng Tinh lúc này mới hài lòng lấy nửa điếu thuốc trong bao thuốc lá ra, kéo quẹt diêm, rít một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.