Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sức chú ý của người dân trong thôn đều đang bị trò khôi hài của nhà họ Điền hấp dẫn nên cũng không có ai chú ý tới một màn này.
Đôi mắt Điền Mật lạnh lẽo, khuôn mặt đẹp ủ rũ đi theo Phán Đễ rẽ trái rồi lại vòng nhanh trốn vào một ngôi nhà ngón đổ nát cách nhà họ Điền khoảng hai trăm mét.
Chủ nhân của ngôi nhà này là người già không có con đã qua đời từ mấy năm trước, bởi vì căn phòng quá mức tồi tàn, vừa nhỏ lại vừa chật hẹp nên không tới mấy năm cũng không có ai muốn đi vào đó ở.
Thế nhưng tuy rằng không có người ở nhưng lại bị những người hàng xóm chất đầy rơm rạ, tốt xấu gì cũng được coi như là nơi che mưa chắn gió.
Chờ tới sau khi vào nhà, Điền Mật mới phát hiện ra bên trong căn phòng dơ bẩn đầy rơm rạ còn có cả em ba Lai Đễ và em út Hướng Dương đang trốn tránh ở đó.
Hai người đều đang lo lắng nhìn chằm chằm chính mình.
Điền Mật nhìn bọn họ, cô há hốc miệng thở dốc nhưng rồi lại không biết phải nói cái gì.
Thế nhưng hiển nhiên Phán Đễ cũng không cần cô phải nói cái gì mà chỉ thấy cô bé mang theo nét mặt căng thẳng móc từ trong túi ra một tờ giấy nhét vào trong lòng bàn tay Điền Mật.
Sau đó cũng mặc kệ cô phản ứng cái gì đã xoay người lại lấy một cái bọc nhỏ từ trong tay chị ba, cô bé lại vội vàng nói: “Chị hai, chị mau chạy đi.”
Nghe thấy vậy lồng ngực Điền Mật giống như bị đốt cháy, cô bỗng nhiên nhìn chằm chằm cô bé dường như đang lấy hết dũng cảm mà hỏi nhỏ: “Đi… đi đâu?”
“Đi tìm bạn học thời trung học cơ sở của chị ấy? Hoặc là đi tìm chị cả? Hay là tìm cô ba?... Ây da, chị đừng quản nữa, dù sao chị đi được là tốt rồi, thư giới thiệu cũng đã làm cho chị rồi… Chị hai, chị đừng trì hoãn nữa, ngộ nhỡ lại bị ông bà trông thấy thì chị sẽ không đi được nữa đâu.”
Cô bé giống như có ma lực nếu không thì sao có thể phát ra một hồi dài như thế khiến cơ thể đang lạnh băng của mình cũng từ từ ấm áp lại được?
Điền Mật không lập tức trả lời mà cúi xuống mở thư giới thiệu trong lòng bàn tay ra.
Là chứng minh mà đại đội đã đóng dấu, có cái này là cô có thể rời xa được nơi này tránh đi được số mệnh không ra gì của nữ chính trong nguyên tác ở sách.
Chỉ là… cô thật sự có thể rời đi mà không hề có nỗi lo lắng về sau sao?
Nếu như là vào vài phút trước có lẽ Điền Mật có thể sẽ không quan tâm.
Nhưng vào lúc này… sau khi cảm nhận được toàn bộ sự chân thành của em trai em gái thì dường như cô lại giống như một con nhím cởi bỏ lớp gai phòng bị chỉ còn dư lại toàn bộ sự mềm mại bên trong, dù thế nào cô cũng bất động không thể cất bước đi được.
“Chị… chị hai, chị đừng lo lắng cho bọn em, mọi người đều là người nhà họ Điền, dù cho ông bà có thích anh cả đến đâu thì cũng sẽ không thể làm gì bọn em đâu. Dù sao… dù sao cũng có ba mẹ ở đây, chị cứ đi đi.” Từ trước tới nay Lai Đễ đều là một cô bé nhát gan thành thật nhưng lúc này màu da vàng như nến của cô bé cũng không thể che giấu được vẻ tái nhợt sợ hãi.
Nhưng tuy rằng có sợ hãi nhưng cô bé vẫn luôn nắm lấy tay em út kiên định giúp chị rời đi.
Phán Đễ nghe chị ba nói xong vô thức trợn trắng mắt, cô bé muốn nói ba còn tốt chứ mẹ thì vẫn nên thôi đi, chỉ cần anh cả gặp phải chuyện gì thôi là bà sẽ trở nên không thèm nói lý nữa.
Nhưng mà lời nói vừa tới bên miệng thì cô bé lại nuốt trở vào không muốn nói ra làm chị hai lo lắng.
*****