Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hiện tại người bện giày rơm ít, lúc ngày mùa mọi người đều muốn đi kiếm thêm công điểm càng có lời hơn, cũng không có ai bện giày rơm, làm dây thừng, một là không có thời gian, hai là cho hợp tác xã mua bán thu mua thì không có lợi.
Hợp tác xã mua bán khác với chợ đen, con đường hợp tác xã mua bán chính quy nhưng giá cả ép xuống vô cùng thấp, yêu cầu với chất lượng giày rơm cũng cao đến thái quá.
Nếu chân của Sở Chí Quốc tốt, có lẽ có thể đi chợ đen bán đồ, nhưng bây giờ anh ấy không muốn Trần Dung Phương phải đi mạo hiểm.
Trần Dung Phương nắm chặt giày rơm, cái mũi chua chua: “Một đôi giày rơm có giá bao nhiêu tiền cơ chứ, anh vốn đã ốm rồi, sao lại không nghỉ ngơi cho tốt? Em có thể kiếm công điểm, cuối năm sẽ khá hơn.”
Cơ thể Trần Dung Phương không tốt, Sở Chí Quốc vẫn luôn che chở cho cô ấy một cách đầy đủ, nếu không phải bởi vậy, cô ấy cũng không có cách nào chịu đựng được Niên Xuân Hoa điêu ngoa.
Sở Chí Quốc không muốn thấy vợ khó chịu, cười: “Mỗi ngày bây giờ anh nghỉ ngơi, nằm lâu rồi không hoạt động cũng không tốt.”
Anh ấy ốm cũng phải làm dây thừng, bện giày rơm, Trần Dung Phương không sợ khổ không sợ mệt, cũng tận lực kiếm công điểm.
Người nhà này cần lao nỗ lực, ở toàn bộ công xã đều là số một số hai, lại là tổ đối chiếu phụ trợ cho phúc khí của nữ chính, cộng thêm sự hút máu của Niên Xuân Hoa mà cuối cùng phải rơi vào kết cục tan cửa nát nhà.
Sở Phong đã sớm có cân nhắc, cô bé ngồi trên ghế: “Mẹ, ngày mai mẹ không cần mang cỏ râu rồng về đâu, con với anh trai có thể đi tìm.”
Cô bé buông bát trống không: “Con và anh trai cũng có thể bện giày rơm, cắt có thừng, chia sẻ với người nhà.”
Sở Thâm chậm hơn cô bé một bước, cũng vẫn cứ gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, con và em gái có thể làm được!” Niên đại này đi học muộn, Sở Thâm và Sở Phong cũng chưa kịp lên lớp một.
Sở Chí Quốc nói theo bản năng: “Không cần các con phải làm, các con đang tuổi ăn tuổi lớn, phải nghỉ ngơi nhiều.”
Anh ấy còn chưa nói xong, Sở Phong đã có chút cô đơn nói: “Không đâu, ba ơi, con và anh trai cũng muốn làm chút chuyện cho nhà mình.”
“Ba, con và anh trai thật sự rất vô dụng sao? Hôm nay ở phòng thị chính, bà nội mắng con và anh trai là đồ vô dụng, nói chúng con không có phúc, xứng đáng ba bệnh hai tai, rất nhiều người đều nghe thấy được.” Lông mi Sở Phong run rẩy: “Con muốn giúp trong nhà nhiều chút, chứng minh con và anh trai hữu dụng, để bà nội đừng mắng chúng con nữa.”
Không những vẻ mặt của cô bé sợ hãi, mà ngay cả Sở Thâm nghĩ đến Niên Xuân Hoa hung thần ác sát cũng rùng mình một cái.
Trái tim Sở Chí Quốc lạnh xuống, ngón tay run rẩy: “Dung Phương, anh đã sớm nhắc nhở mẹ rồi, mẹ mắng anh không sao cả, nhưng không được đối xử với con anh như vậy.”
Trẻ nhỏ là một trang giấy trắng, là kết tinh của anh ấy và Trần Dung Phương, vốn dĩ chúng nên vô ưu vô lo mà trưởng thành, nhưng mẹ anh ấy vậy mà không e dè nhục nhã bọn chúng trước mặt mọi người, thật sự không sợ để lại bóng ma tâm lý cho bọn trẻ sao?
Trần Dung Phương cũng chua xót theo, cô ấy hận mẹ chồng của mình.
Sở Chỉ Quốc đỏ mắt: “Dựa theo tính cách của bà ấy, có phải bà ấy còn mắng em trước mặt các đội viên khác hay không?”