Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô ta chớp chớp mắt, trên khuôn mặt tròn trịa tràn đầy sự khó hiểu.
Phúc Đoàn không thích mẹ Trần này, ngày đầu tiên cô ta được ba Sở đưa về nhà, nghe lén thấy người mẹ này lén nói: “Hai đứa con của chúng ta thôi đã không nuôi nổi rồi, sao anh lại mang thêm con của người khác về nữa?”
Cha Sở nói: “Con bé không có nhà, sao có thể để nó sống một mình được?”
Mẹ Trần cũng chỉ thở dài một tiếng, không nói gì nữa. Mặc dù sau đó mẹ Trần đối xử với cô ta cũng không tệ, nhưng Phúc Đoàn luôn nhớ tới lời nói của ba Sở và mẹ Trần, không thích mẹ cho lắm.
Hơn nữa, ba Sở thường hay múc cơm gắp đồ ăn cho cô ta, nói là trong đội có gửi năm mươi cân khoai lang đỏ cho cô ta.
Mới đầu mẹ Trần cũng không nói cái gì, nhưng sau đó, mẹ Trần lại nói: “Lương thực của đội đưa tới cũng phải tiết kiệm, ăn no một bữa rồi chịu đói một bữa không bằng bữa nào cũng có ăn, bây giờ nhà nào cũng phải tiết kiệm thì mới có thể tế thủy trường lưu(*), hơn nữa, sau này Phúc Đoàn sẽ sống về lâu về dài với chúng ta, trong nhà có ba đứa nhỏ, anh phải đối xử giống nhau, mấy đứa nó mới không tị nạnh nhau.”
(*) Tế thủy trường lưu có nghĩa là nước chảy nhỏ thì chảy dài, sau sẽ dài thành một đoạn sông dài về sau nhằm ám chỉ đến việc nhà nhà nếu biết cách tiết kiệm- sử dụng tiền bạc vào đúng việc cần thiết thì chẳng bao giờ thiếu cả, đừng hoang phí ném tiền qua cửa sổ cho những thứ không đâu thì sẽ không bao giờ lâm vào cảnh thiếu thốn, chật vật cả.
Phúc Đoàn mới bảy tuổi, cô ta nghe không hiểu mấy đạo lý kia, chỉ nhìn thấy sau khi mẹ Trần nói xong, ba Sở không còn đối xử tốt với cô ta như trước đó nữa.
Cho nên, Phúc Đoàn cũng không thích cái nhà này.
Trần Dung Phương cố nén nước mắt, vừa ngẩng đầu, tròng mắt của Phúc Đoàn giống như một hồ nước đen, chẳng hề có chút gợn sóng nào cả.
Hơn một năm nay, Trần Dung Phương và Sở Chí Quốc tình nguyện bản thân nhịn đói, hoặc ăn ít, cũng phải để ba đứa trẻ ăn. Bây giờ Trần Dung Phương đã hai ngày không ăn gì, bây giờ chợt nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Phúc Đoàn, nói trong lòng chẳng có chút đau đớn nào là chuyện không thể nào.
Cô ấy chỉ cho rằng Phúc Đoàn đang oán trách cô ấy đã đưa mình đi, thở dài một hơi đi đến công xã.
Bên kia, Xuân Hoa trọng sinh trở lại đang chạy như bay trên bờ ruộng.
Bà ta tính toán, lúc này, có phải Phúc Đoàn vẫn còn chưa tới nhà Chí Nghiệp, còn ở nhà thằng lớn Chí Quốc?
Đời trước, Xuân Hoa đã tận mắt nhìn thấy phúc khí của Phúc Đoàn tốt đến nhường nào, Chí Nghiệp cũng dựa vào đó liên tục gặp may mà làm giàu, bà ta cũng vào thành phố, sống cuộc sống sung sướng.
Bây giờ, cũng không thể để đứa bé kia tiếp tục ở lại nhà Chí Quốc dù chỉ là một ngày, dành một ngày đó để tăng thêm vận may cho nhà Chí Nghiệp không phải tốt ơn sao!
Xuân Hoa bất chấp trời nắng, chạy chậm suốt cả một đường, chạy đến đội sản xuất trước cả Trần Dung Phương, đi vào đã hô lên: “Đội trưởng, tôi muốn báo cáo!”