[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng

Chương 11: Chương 11: Cây Ngô Đồng (6)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Xảo Chi, Phục Hưng, hai người nên đưa Chu Huỷ về. Nhìn cô ấy thật đáng thương biết bao.”

Kim Xảo Chi nghe vậy cũng không tức giận, không nhanh không chậm nói: “Đúng vậy, các cô chú nói rất đúng. Lúc trước chị cả đã chủ động về, để chúng tôi được ở lại thành phố. Cả đời này chúng tôi phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc cô ấy và em trai. Chị cả đã thành ra như vậy cũng nên đón về, cô ấy không có hộ khẩu, hai người chúng tôi trích khẩu phần lương thực và tiền lương cũng có thể nuôi nổi cô ấy, nhưng mà, ba cô bé này thì phải làm sao?”

Nhìn ba cô bé xanh xao vàng vọt, đám người không nói nên lời.

Kim Xảo Chi chiếm thế thượng phong: “Tiền lương của chúng tôi cao, cũng có một ít tiền tiết kiệm, bố mẹ cũng để lại một ít tiền, nhưng em trai vẫn chưa kết hôn nên chỗ đó là để dành cho em trai. Nói thật, tôi cũng không hiểu tại sao bà ngoại lại muốn đón ba cô bé này về với, dù sao bọn họ cũng là cháu gái ruột của bọn họ, khi lớn lên có thể làm ruộng để kiếm công điểm lao động, gia đình nào lại không muốn? Đưa lên thành phố, một không có hộ khẩu, hai không thể đi học không tìm được công việc, đi theo ai thì phải ngồi ăn không ở nhà người đó, nhà ai có thể nuôi nổi đây?”

Mọi người liên tục gật đầu, khẩu phần lương thực năm nay đều là cố định, một người chỉ có ba mươi ký, tiền lương cũng chỉ đủ cho gia đình miễn cưỡng chi tiêu, nuôi thêm một người thắt lưng buộc bụng, ăn ít một chút cũng không sao, nhưng nếu có thêm ba cô bé nữa thì dù có thắt lưng buộc bụng thế nào chỉ sợ là muốn chết người..

Đám đông mồm năm miệng mười thảo luận sôi nổi, đặt vào vị trí nhà mình, tất cả đều đứng về phía Kim Xảo Chi, cũng bắt đầu đồng tình với nhà Lưu Khúc, bà lão làm điều này mà không suy nghĩ, thực sự đã đẩy người của cả hai gia đình vào hố lửa.

“Điều quan trọng nhất là em trai.” Nụ cười trên khuôn mặt Kim Xảo Chi biến mất, cô ta nói với bà lão: “Bà ngoại, mọi người đã cố gắng hết sức để ngăn cản, nhưng vẫn không thể ngăn được bà gọi điện thoại cho em trai, bà thật sự không cân nhắc xem em trai có thể xử lý thế nào, bây giờ thì tốt rồi, em trai muốn xuất ngũ, trở về chăm sóc chị cả đúng theo ý bà, bà cũng chưa từng nghĩ sau khi em trai xuất ngũ không được sắp xếp công việc, nó làm sao mà chăm sóc được, cháu nói khó nghe một chút, mang theo bốn người vướng víu này, nhà nào mà dám gả con gái cho nó, người nào dám lấy nó, bà nghĩ hơn nửa cuộc đời em trai phải ở vậy phục vụ chị cả sao?”

Bà lão nhìn đứa cháu trai nhỏ bên cạnh, òa khóc: “Tiểu Huỷ ở nông thôn khổ quá…”

Chu Quang Hách: “Là em gọi điện thoại, bởi vì em bị thương nên mới xuất ngũ, không phải xuất ngũ vì chị cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.