[Thập Niên 70] Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng

Chương 23: Chương 23: Chỉ muốn cô ấy. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chu Phục Hưng đột nhiên ngẩng đầu: “Em có ý gì?”

“Em trai, em đừng nghĩ tới chuyện đó.”Kim Xảo Chi kinh ngạc đến mức giọng điệu cũng thay đổi: “Đơn vị làm việc không phải là nơi em nói thay thế là thay thế được!”

So với sự hoảng loạn của anh cả và chị dâu, Chu Quang Hách lại có vẻ vô cùng bình tĩnh: “Trong lòng anh anh chị biết rõ rốt cuộc có thể thay thế hay không mà.”

Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi nghẹn họng, nỗi hoảng sợ trong lòng lan truyền đến từng tế bào trong cơ thể, trái tim đập thình thịch như trống.

Đúng, không có gì sai, bọn họ biết rất rõ, nếu như bây giờ em trai muốn thay thế bọn họ, lãnh đạo nhất định sẽ đồng ý.

Em trai từ nhỏ đã được chọn vào học viện quân sự, mặc dù bọn họ không biết anh giữ chức vụ gì trong quân đội nhưng mười năm nay đã bao nhiêu lần người ta khua chiêng gõ trống trao huân chương và phần thưởng có công cho gia đình bọn họ, anh đã chiến đấu bảo vệ biên giới phía Bắc, là một anh hùng chiến đấu thực sự,

Năm đó bố mẹ dốc hết tâm huyết ở nơi làm việc, cả hai người đều là những nhân vật rất được tôn trọng ở trong đơn vị, bọn họ dựa vào hào quang của bố mẹ, nếu đơn vị biết được tình hình hôm nay, biết bọn họ không thay thế bố mẹ, không chăm sóc tốt cho các anh chị em khác, lại thêm tình trạng hiện tại của chị cả, chắc chắn sẽ bắt bọn họ nhường lại vị trí.

Nếu như hai người bọn họ đều mất việc thì phải sống thế nào?

Điều quan trọng hơn là khi vị trí bị thay thế, đến lúc đó không phải bọn họ giao nhà cho em trai, chị cả mà là em trai và chị cả nhường phòng cho bọn họ.

Thời buổi này, mặc dù công việc có thể có thể tự mình quà cáp mua bán được, nhưng trong một đơn vị như của bọn họ, dù có tặng bao nhiêu quà cáo hay bỏ ra bao nhiêu tiền cũng khó mua được, người ta sẽ chỉ để lại cho người thân và con cái của họ.

Hơn nữa với chức danh, cấp bậc của bọn họ, càng chưa từng thấy ai mua bán được.

Trước đây, có một người chị họ của cô ta đã bỏ ra hơn hai nghìn tệ, chưa kể quà cáp tặng khắp nơi, mới xin được công việc làm nhân viên sắp xếp hồ sơ bình thường ở khu hội nghị hiệp thương chính trị cấp huyện của bọn họ, mức lương chỉ được ba mươi lăm tệ một tháng, cô ta cảm thấy coi thường, chị họ của cô ta lại vô cùng vui mừng.

Nghĩ kỹ hơn, nếu sau này bọn họ không còn công việc này nữa, chi tiêu túng thiếu, bọn họ làm thế nào đối mặt với những người họ hàng mà bọn họ từng coi thường, không để vào mắt kia? Chẳng phải mấy người kia sẽ dẫm đạp bọn họ gấp bội sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.