Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kim Xảo Chi tức giận như muốn nổ tung, mấy lời cô ta nói lúc trước, câu nào câu nấy giống như cái boomerang, bay thẳng tới đâm xuyên qua trái tim cô ta, đôi môi cắn chặt như sáp bật máu, nhưng chỉ có thể nuốt máu ngược xuống, lời đã nói ra trước mặt nhiều người như vậy, cho dù là không công nhận cũng không thể không công nhận trước mặt những người này được.
Chu Phục Hưng thở hổn hển, không khách sáo nói: “Em trai, em tìm đối tượng kiểu gì vậy? Đến đây chỉ nhắm tới nhà và tiền thôi!”
“Không phải vì tiền vì nhà thì ai mà gả con gái cho anh?” Thủy Lang thản nhiên nói.
“Cô!” Kim Xảo Chi suýt chút nữa không thở được, lúc này hận không thể tự tát vào miệng mình một cái!
“Anh cả, chị dâu, em nhất định sẽ chăm sóc chị cả, kết hôn cũng chắc chắn phải kết hôn, bọn em chọn hai phòng ở tầng trệt có sân vườn, phòng hướng nam ở tầng hai có nhà vệ sinh. Bọn em sẽ dùng nhà vệ sinh ở tầng trệt, bếp sau dùng chung, sân vườn nối liền phòng ở tầng trệt, trên giấy tờ cũng viết như vậy.”
Chu Quảng Hà nói một hơi không ngủ sắp xếp nhà cửa, không đợi hai người kia phản đối, anh đã nói tiếp: “Lúc đó trước khi mẹ mất, mẹ có để lại hai nghìn ba trăm tệ, chị cả luôn quay về, anh cũng không gửi cho bọn họ, lúc đó em đang ở trong quân đội, cũng không mang theo, tiền đều là anh cả giữ lại cho em, tiền này nên chia làm ba phần, một phần cho anh cả, một phần cho chị cả. một phần cho em, mỗi người chúng ta nhận bảy trăm sáu mươi sáu tệ.”
Những người xung quanh âm thầm hít sâu một hơi, từ lâu họ đã biết ông bà Chu là người có cấp bậc cao, chức vụ cao, nhưng không ngờ rằng mười năm trước bọn họ đã có thể để lại một khoản tiền lớn hơn hai nghìn tệ!
Hiện tại trong ngõ Ngô Đồng, có lẽ không tìm ra được mấy nhà có thể có hơn hai nghìn tệ tiền tiết kiệm.
Kim Xảo Chi cũng há hốc mồm không kém gì những người xung quanh, từ sau khi kết hôn vào nhà này, chưa bao giờ nói số tiền này sẽ phải chia cho hai người kia.
Sau khi kết hôn, hai người bọn họ đều muốn ăn mặc đàng hoàng, sau khi có con, chi tiêu của một gia đình bốn người tăng gấp đôi, dù mức lương cao hơn nhiều so với người khác nhưng bọn họ vẫn không thể tiết kiệm được một đồng nào, trong ,một lúc rút ra một nghìn năm trăm tệ, chẳng khác gì vét sạch số tiền tiết kiệm của hai người bọn họ!
Sắc mặt Chu Phục Hưng trở nên tái nhợt: “Nào có nhiều tiền như vậy?”
“Anh ơi, lúc đó mẹ đã viết thư cho em.” Chu Quang Hách bình tĩnh nói: “Là trưởng phòng Dư của Tổng cục Bưu điện thay mặt mẹ viết thư cho em. Bây giờ trưởng phòng Dư là trưởng phòng tiết kiệm của anh. Nếu anh không thừa nhận, có thể mời bà ấy tới.”
Trưởng phòng Dư? Đó không phải là người lãnh đạo trực tiếp của anh ta sao?