Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Có mấy người lớn tuổi một chút ở đó bỗng nhiên nhớ lại một cô bé làn da trắng mịn như pha lê, mặc một bộ áo liền váy trắng tinh, giày da bò màu đen, tóc thắt bím hai bên mềm mại, ngồi trên yên sau xe đạp của bố vui vẻ đung đưa hai chân.
Có mấy người phụ nữ đột nhiên trào nước mắt: “Vừa rồi tôi bị điên rồi, vậy mà lại trách móc bà Tống.”
“Các người có nhiều tiền như vậy, tiêu cái này tiêu cái kia, thế mà chưa bao giờ nghĩ đến việc giúp đỡ Chu Huỷ!”
“Cho dù các người không đưa tiền lương ra, bố mẹ để lại nhiều tiền như vậy, Tiểu Huỷ trở về thành phố, lại thành ra như vậy, vậy mà các người vẫn không chịu đưa ra!”
“Nhìn ba cô bé này đi, chúng vẫn còn đi chân đất!”
“Giao số tiền đó ra ngay lập tức! Nếu các người không giao, chúng tôi sẽ đến đơn vị tìm lãnh đạo của các người.”
“Tiền của bố mẹ để lại phải giao ra, tiền lương mười năm của hai người cũng phải giao ra một chút.” Thủy Lang thấy vừa rồi anh cả và chị dâu không nói rõ bọn họ rốt cuộc đã dành dụm bao nhiêu tiền cho em trai kết hôn, bọn họ chỉ than nghèo kể khổ, cô không thèm để ý đến sắc mặt của bọn họ, nói thẳng: “Một nửa tiền lương, rất hợp lý phải không?”
Đôi mắt của Kim Xảo Chi trợn muốn lồi ra ngoài, áo khoác trong tay cô bị xoắn lại như bánh quẩy: “Sao có thể nhiều tiền như vậy?”
“Cô nói đùa cái gì vậy?” Trái tim của Chu Phục Hưng đập loạn xạ. Mặc dù anh ta làm việc ở văn phòng tiết kiệm của Bưu điện, nhưng cho tới bây giờ anh ta chưa bao giờ có nhiều tiền như vậy: “Thật là vô lý!”
“Không hợp lý cái gì?” Ông cậu hừ lạnh một tiếng: “Một gia đình hai vợ chồng công nhân viên có thể sống thoải mái ở thành phố, tiền lương một người một tháng là ba mươi tệ, hai người cộng lại sáu mươi tệ đã tiêu không hết, người ta còn nuôi năm sáu đứa con, hai người các cháu chỉ nuôi hai đứa con giá, chế độ của bưu điện và đơn vị phúc lợi của khu hội nghị hiệp thương chính trị lại tốt như vậy, tiêu pha thế nào, lãng phí đến đâu, mỗi tháng cùng lắm cũng chỉ có thể tiêu năm mươi sáu mươi tệ một, tiền tiết kiệm ít ra cũng phải được một nghìn tệ, đă ra một nửa tiền lương của mười năm là rất hợp lý.”
“Đúng vậy, vừa rồi chúng ta xem qua phòng ốc, các cháu cũng đã nói, bình thường không xa hoa như vậy.” Người mợ nói giúp vào: “Đã không xa hoa như vậy, nhất định phải có rất nhiều tiền tiết kiệm, bồi dưỡng con cái có thể tốn bao nhiêu tiền, hiện tại đi học cũng chỉ là tới trường tiểu học, có thể học cái gì nữa? Tiểu Mẫn nhà các cháu đúng là được ăn ngon mặc đẹp, nhưng Tiểu Linh vẫn còn kém xa, tính toán đâu ra đấy, hai người các cháu tiền lương cao như vậy, mỗi tháng cũng chỉ chi tiêu bao nhiêu đó, công việc đều là bố mẹ cho, chia một nửa cho nhà em trai là rất hợp lý, mọi người nói đúng không?”
“Rất hợp lý!”