Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thủy Lang nhìn người vừa nhận giấy chứng nhận kết hôn với mình bằng cặp mắt khác: “Anh còn biết đan len sao?”
Cô nói lời này không có chút thành kiến nào, hoàn toàn là một kiểu ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đối với người có thể làm những việc mà mình không làm được, cũng là ngưỡng mộ người đàn ông không có những tư tưởng cứng nhắc bình thường.
“Anh không biết.” Chu Quang Hách hạ quyết tâm, chọn thêm mấy cuộn len, trong đó có phần cho chị cả và ba đứa cháu gái: “Học cũng không khó lắm, từ nhỏ anh đã nhìn mọi người đan len mà lớn lên.”
Thủy Lang lần đầu tiên chân thành giơ ngón tay cái lên: “Vậy em sẽ chờ được mặc.”
So với Thủy Lang, Chu Quang Hách dường như có chứng cuồng mua sắm hơn, mua len chất đầy cái túi lớn màu xanh lam của Thủy Lang, anh lại mua cho Thủy Lang hai đôi giày, một đôi giày da và một đôi giày trắng, mua xong, anh đi thẳng đến cửa hàng quốc doanh, mua đầy đủ đồ đạc kết hôn, vỏ gối có hình uyên ương nghịch nước, ga trải giường hifnh hoa mẫu đơn đỏ chót , một cặp bình giữ nhiệt màu đỏ tươi, một chậu rửa tráng men có hình hoa mẫu đơn đỏ tươi song hỷ, xà phòng, hộp xà phòng đỏ tươi, tách trà tráng men, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt màu đỏ tươi...
“Sao anh lại mê mẩn màu đỏ như vậy?” Thủy Lang thể nhịn được nữa hỏi, đồ vật trong tay rất nhanh đã không thể cầm nổi nữa.
Chu Quang Hách tỏ vẻ khó hiểu: “Chúng ta là vợ chồng mới cưới, màu sắc của đám cưới không phải nhất thiết phải là màu đỏ tươi sao?”
“Anh đừng làm ra vẻ giống như thật vậy.” Thủy Lang thúc giục: “Chỉ cần đồ đạc đầy đủ là được rồi, mau về thôi.”
“Được rồi, gần như là đủ rồi.” Chu Quang Hách thanh toán xong, cầm hết tất cả đồ lên: “Em xem còn thiếu gì nữa không?”
“Có anh, em không thiếu cái gì nữa đâu.” Thủy Lang thực sự không nhịn được nữa, mang theo đồ đạc “Đinh đinh đang đang” sải bước đi ra ngoài.
Đi được một lúc lâu, cô mời phát hiện người đàn ông có đôi chân dài tới thắt lưng cô vẫn còn ở phía sau rất xa, cô dừng lại, quay ngược trở lại xem có phải anh xách quá nhiều đồ nên không đi được hay không, kết quả nhìn thấy anh vẫn đứng đó, hai tai đỏ bừng, đỏ đến mức gần như sắp chảy ra máu, cô nghi ngờ hỏi: “Anh nóng lắm à?”
Thủy Lang ngẩng đầu nhìn mặt trời giữa không trung: “Hôm nay trời có hơi nóng, sáng sớm em đã để ý rồi, anh nên mua ít một chút, về sớm thôi, nếu không đợi đến giữa trưa mặt trời lên tới đỉnh đầu mới về tới nhà.
Chu Quang Hách không nói một lời, vành tai vẫn đỏ bừng, chỉ đưa tay đỡ lấy cái túi lớn màu xanh chứa đầy len từ trên vai Thủy Lang.
Thủy Lang cũng không từ chối, bả vai cô sắp bị sợi dây túi xách cắt đứt tới nơi: “Đi nhanh một chút, về đến nhà sẽ mát hơn.””