Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không ai biết rằng Nhị Nha luôn có suy nghĩ “mình tuyệt đối không thể trưởng thành”.
Bởi vì bản thân quá gầy, không có ăn, ngày nào cũng phải chịu đói bụng, thường xuyên không cảm nhận được trái tim mình có còn đập ở đó hay không, ông lão trong thôn nói nếu tim ngừng đập thì con người sẽ chết, cô bé thường xuyên cho rằng mình đã chết rồi, đây là lần đầu tiên cô bé cảm nhận được rõ ràng là mình vẫn còn sống.
Hoặc là phải nói, là được sống lại một lần nữa, được sống như một con người.
Với cậu, có mợ, Nhị Nha nghĩ mình sẽ có thể sống cho đến khi trưởng thành.
- Khi Thủy Lang thức dậy thì mặt trời đã sắp lặn.
Trong ngõ có thể nghe thấy tiếng chuông xe đạp “leng ka leng keng” và tiếng dây xích, thỉnh thoảng lại vang lên những lời chào hỏi như “Tan làm rồi à?” hay “Cô đang nấu món gì đó?”.
Cô bước ra ngoài sân vườn bật vòi nước rửa mặt, tinh thần tỉnh táo lại, vừa quay đầu đã nhìn thấy một dãy tín hiệu wifi, miệng nhỏ cười toe toét nhìn mình.
“Các cháu đang làm gì vậy?” Giọng nói của Thủy Lang mang theo vẻ uể oải còn chưa tỉnh ngủ: “Sao lại đứng ở đây?”
“Mợ ơi, quần áo mới đã làm xong rồi.” Tam Nha đột nhiên chạy tới, nắm lấy tay Thủy Lang kéo cô vào nhà, kể từ khi bà cố đưa áo quần mới đến, cô bé đã chạy đi xem rất nhiều lần, mong mỏi mợ sớm thức dậy.
Mẹ nói bọn họ phải chờ mợ mặc áo quần mới xem sao rồi mới được mặc.
“Tam Nha!” Đại Nha nhìn sắc mặt Thủy Lang, sợ cô sẽ tức giận vì hành vi của Tam Nha.
Trước đây, khi Tam Nha đụng vào Tiểu Mẫn từ nhà cậu hai, mợ hai sẽ rất tức giận, mắng nhiếc bọn họ bẩn thỉu sẽ lây xui xẻo cho Tiểu Mẫn.
Nụ cười trên mặt Nhị Nha cũng biến mất, giống như đã nhớ ra những chuyện kia, cô bé thầm mắng Tam Nha không nhớ gì được lâu.
Nhưng cả hai người rất nhanh đã phát hiện mợ nhỏ không hề tức giận giống như bọn họ tưởng tượng, chỉ đang ngáp một cái rồi để cho Tam Nha kéo vào trong.
Khi Tam Nha suýt chút nữa trượt chân vấp ngã trên bậc cầu thang,còn được mợ túm lấy cổ áo, nhấc cô bé lên đi vào trong nhà.
“Quần áo đâu?”
Đại Nha Nhị Nha vội vàng chạy vào trong phòng, cầm lấy cái áo sơ mi trắng được gấp gọn gàng đi tới.
Thủy Lang nhận lấy quần áo lật qua lật lại, phát hiện ra quần áo không phải dùng máy may ra mà giống như được may tay, cách cắt may cũng rất thời trang, không phải là áo sơ mi trắng suôn thẳng thời hiện đại, mà là được thiết kế bóp eo, cúc áo ở cổ áo tay áo được thêu bằng chỉ đỏ trông như bông hoa năm cánh, nhìn vừa tinh xảo lại vừa có hỷ khí, không hề thô tục chút nào.
Tay nghề của bà ngoại quả nhiên là không tầm thường.
Cô đi vào bên trong thay đồ.