Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Huỷ ở một bên cười mà nước mắt lại rơi xuống, không nỡ rời mắt khỏi ba cô con gái đang mặc quần áo mới: “Em dâu, cám ơn.”
“Chị xưng hô gì vậy?” Thủy Lang biết đó là cách xưng hô của người dân Thượng Hải, nhưng nghe lại không lọt tai: “Chị cả, cứ gọi em là Thủy Lang là được rồi.”
“Được, Thủy Lang.”
“Ôi ~” Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, người mợ nhiệt tình nói: “Đây là tiểu tiên đồng ở đâu hạ phàm, người nào người nấy lớn lên đều xinh đẹp như vậy.”
Thủy Lang nhíu mày, bốn mẹ con Chu Huỷ cũng sửng sốt, nhận ra sự nhiệt tình quá đáng của người mợ rất không bình thường.
Nhưng nghĩ đến bây giờ bọn họ đã có nhà ở, bà ngoại sẽ không đón bọn họ về nữa, người mợ vui mừng như vậy cũng không có gì kỳ lạ nên bọn họ cũng không để ở trong lòng, Chu Huỷ nhiệt tình cười nói: “Mợ đã tới rồi, cậu đâu?”
“Ông ấy ở phía sau.” Người mợ bước vào cửa, trong tay ôm một cặp vỏ gối: “Vợ Tiểu Hách, đây là quà cưới tặng cho hai người. Sáng sớm tôi đã đến cửa hàng để chọn lựa, vải vóc mềm mượt, rất ttoots.”
Không đánh người đối diện đang cười, đây là còn là tươi cười tới uống rượu mừng, Thủy Lang lễ phép nói: “Cảm ơn mợ.”
“Cuối cùng cũng được nghe thấy cô bé này gọi tôi là mợ rồi.” Người mợ lau khóe mắt: “Từ nay vợ chồng chị cả có thể yên lòng rồi, bọn họ ngoài loắng cho Tiểu Huỷ, lo lắng nhất chính là Tiểu Hạch.
Nói chuyện thật là cảm động.
Thủy Lang cất vỏ gối vào trong phòng, vừa bước ra ngoài đã thấy người mợ đang ngồi xổm dưới đất, nhất quyết ôm chặt Tam Nha và Nhị Nha vào lòng vô cùng thân mật, hai cô bé đều cực kỳ khó chịu, nhất là Tam Nha. Mấy ngày nay ở nhà bà cố, bà mợ rất chán ghét cô bé, luôn lén lút trừng mắt với cô bé, giống như hổ lớn trên núi muốn ăn thịt người, còn luôn để cậu họ nhỏ đánh bọn họ.
Chu Huỷ sửng sốt, không ngờ sau khi mình không còn trở thành gánh nặng cho gia đình bà ngoại, người mợ lại tỏ ra thân mật như vậy.
“Chị cả.”
Đột nhiên từ cửa vang lên một giọng phụ nữ khác, nhiệt tình không kém gì lúc người mợ bước vào.
Chu Huỷ kinh ngạc quay đầu lại, lần cuối cùng cô ấy nghe thấy tiếng gọi như vậy dường như đã là hơn mười năm trước, khi em trai lớn của cô ấy còn đang hẹn hò.
Người mợ nhiệt tình như vậy còn có thể tìm ra lý do, đến em dâu lớn cũng gọi như vậy, thực sự là không tìm được bất cứ lý do nào.
Hôm qua còn hận không thể làm cho bọn họ biến mất ngay lập tức, trong lòng trong mắt đều đầy vẻ muốn đuổi bọn họ đi, sau khi chia tiền chia nhà xong, ánh mắt nhìn bọn họ như bị trúng độc, nếu không phải bị em trai nắm được điểm yếu, sao có thể yên ổn như vậy được.
Mời qua một đêm, đã xảy ra chuyện gì vậy?