Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Quang Hách ở bên cạnh vừa tốt tính xoa dịu Thủy Lang không ngừng cáu kỉnh, vừa hướng ánh mắt “Chỉ tại các người.” về phía vợ chồng Chu Phục Hưng.
Lưu Khúc: “Phục Hưng, Xảo Chi, nếu các cháu vẫn không nói gì, cậu sẽ phải đi tìm nhà mẹ đẻ Xảo chi để nói chuyện thôi.”
Một cái boomerang khác đâm vào người Kim Xảo Chi, Kim Xảo Chi tức giận đến ngoài cười nhưng trong không cười: “Cậu ơi, bây giờ cậu được coi là trưởng bối rồi.”
“Đó là đương nhiên.” Lưu Khu tỏ vẻ chính trực nói: “Lúc chị cậu qua đời, cậu đã hứa sẽ trông non mấy đứa bọn cháu thật tốt. Bây giờ Chu Quang Hách muốn kết hôn, cậu không thể để hai đứa chiếm hết phòng ở, không chia cho Chu Quang Hách được.”
“Phục Hưng, cháu cũng không thể làm chuyện như vậy.”
“Đúng vậy, ngôi nhà đó không chỉ thuộc về một mình nhà các người. Ít nhất một nửa thuộc về Chu Quang Hách.”
“Xảo Chi, nếu không phải có chính sách chỉ có một người có thể ở lại thành phố, công việc của cháu phải là của Tiểu Hủy.”
“Nếu như không phải Chu Quang Hách sớm được học viện quân sự tuyển đi tham gia quân ngũ thì đó phải là của Chu Quang Hách.”
“Làm người không thể tham lam như vậy, không ai yêu cầu cô nhường công việc cho Tiểu Huy, chỉ là chia nhà thôi.”
“Chúng ta đều là hàng xóm cũ, chúng tôi không thể nhìn các người làm những chuyện như vậy. Nếu các người thực sự không chia nhà, Chu Quang Hách, anh tới đơn vị của bọn họ, tìm lãnh đạo đơn vị của bọn họ nói chuyện đi.
Sắc mặt của Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi bị nói tới biến thành màu đen, vừa nghe tới đơn vị đã lập tức thay đổi.
Kim Xảo Chi vội vàng nói: “Các cô chú đang nói cái gì vậy? Chúng tôi chỉ là vừa nghe nói Chu Quang Hách sắp kết hôn, không kịp phản ứng. Sao có thể bị chụp mũ không chịu chia nhà được.”
“Bố mẹ để lại căn nhà, ngoại trừ để cho tôi kết hôn, vốn chính là có một nửa để lại cho Chu Quang Hách.” Chu Phục Hưng liếc nhìn người mợ một cái: “Chúng tôi không giống một số người.”
“Chúng ta đi thôi.”
Chu Phúc Hưng vừa nói xong, Thủy Lang lập tức khoác cái túi lớn màu xanh lên vai, nói với Chu Quang Hách: “Anh cõng chị cả lên lưng đi chia nhà.”
Cơ mặt của vợ chồng Kim Xảo Chi không ngừng co giật, bọn họ lén nhìn Thủy Lang với ánh mắt đầy căm hận.
Cô gái hoang dã nóng nảy này rốt cuộc là từ đâu đến vậy?
Thủy Lang sải bước đi ra ngoài, Chu Quang Hách cõng chị cả trên lưng, theo sau là ba cô bé chạy chân trần.
“Tôi cũng đi!” Người mợ chổng mông lên đuổi theo, còn kêu gọi mọi người: “Mọi người đều là hàng xóm cũ, đều qua đó xem một chút, không thể để Chu Quang Hách phải chịu thiệt thòi.”
Bà ấy nhớ bản thân vừa rồi bị Kim Xảo Chi chặn họng không nói nên lời, nếu không phải Chu Quang Hách lên tiếng, đám người vướng víu này sẽ tiếp tục ăn chực ở trong nhà bà ta.