Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc hè đến, anh ta đã nhìn thấy cô mặc một chiếc áo mỏng manh, eo cô cực kỳ nhỏ, trông rất hút hồn, không phải kiểu mà những cô gái bình thường có thể sánh được.
Khi anh ta qua lại với Sơ Vãn, có người còn thắc mắc tại sao anh ta lại nhìn trúng một cô gái “lai” như vậy, nhưng Tô Nham Kinh lại rất hài lòng với mắt thẩm mỹ của mình.
Huống hồ, Sơ Vãn thật sự rất hào phóng. Tuy nhà cô nghèo nhưng lại có người thân ở thành phố. Cứ cánh hai ba tháng sẽ đưa đến cho nhà họ vài món ngon, ông cố nội của cô kén ăn nhiều thứ lắm, ông cụ chỉ ăn những món ăn thanh đạm. Vì vậy, thịt thà hay món tươi gì đó đều có lợi cho anh ta.
Tô Nham Kinh cảm thấy mình lưu lạc đến nơi đây, chọn đối tượng này thật không sai.
Lúc này, anh ta tươi cười chào đón cô. Khi đến gần, anh ta đã ngửi được một mùi thơm ngọt ngào hòa quyện với vị bùi bùi của thịt kho, lúc nấu món này chắc chắn đã rưới rất nhiều nước sốt lên, nước sốt kia đúng là gãi đúng chỗ ngứa mà.
Quả nhiên anh ta đoán không sai, không có miếng đậu hũ kia của Tam Hỷ thì có thịt kho tàu để ăn.
Tô Nham Kinh liền cười nói: “Vãn vãn, hôm nay em đi chợ à? Hôm nay tan lớp xong anh đi tìm em nhưng nghe nói em không có ở nhà.”
Sơ Vãn đánh giá Tô Nham Kinh, người mới chỉ hơn hai mươi tuổi, thật ra thì nhìn dáng vẻ lớn lên cũng không đến nỗi nào.
Nhưng sau khi trải qua một số việc, Sơ Vãn chỉ cảm thấy cái loại “không tệ lắm” này trông rất chướng tai gai mắt.
Cái này gọi là tâm sinh tướng.
Vì vậy, cô cười nói: “Đúng vậy, tôi mới đi chợ về.”
Ánh mắt của Tô Nham Kinh dừng lại trên chiếc rổ của cô: “Vãn Vãn, vào nhà, vào nhà ngồi đi.”
Sơ Vãn đáp lại: “Thôi, tôi không vào.”
Tô Nham Kinh ngạc nhiên: “Sao vậy?”
Sơ Vãn: “Trai đơn gái chiếc, người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm.”
Tô Nham Kinh kinh ngạc mà liếc mắt đánh giá Sơ Vãn.
Phải biết rằng Sơ Vãn là một thiếu nữ trong sáng nhất trong thôn miền núi này. Chuyện gì cô cũng không hiểu, càng không biết kiêng dè chuyện nam nữ, cái gì cô cũng tràn ngập sự tò mò. Thậm chí loại cảm xúc “thẹn thùng” như các thiếu nữ bình thường cũng ít hơn một chút, hoàn toàn không biết mấy chuyện như thế này.
Thế mà đột nhiên cô nói mấy lời như vậy.
Anh ta dùng một ánh mắt tràn đầy ẩn ý nhìn cô rồi cười nói: “Sao tự nhiên Vãn Vãn lại suy nghĩ nhiều như vậy chứ?”
Sơ Vãn lại nghiêm túc nói: “Đương nhiên là phải vậy rồi. Anh là giáo viên tiểu học, làm thầy kẻ khác, đừng nên nghĩ đến?”
Tô Nham Kinh vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, vậy chúng ta nói chuyện ở đây cũng được.”
Sơ Vãn nghe xong liền nhấc tấm vải che miệng rổ lên. Khi nhấc tấm vải ra, bên trong bèn lộ ra một chiếc lọ gốm.
Thấy vậy thì Tô Nham Kinh nhìn chằm chằm vào lọ gốm kia, anh ta có thể ngửi được mùi hương nồng nàn bốc ra từ đó.
Sơ Vãn cười nói: “Hôm nay tôi đi chợ để mua một cân thịt ba chỉ, vừa lúc trong nhà lại có hạt dẻ nên tôi làm món thịt kho tàu. Thầy giáo Tô, anh ngửi thử xem, cái này có thơm không?”
Tô Nham Kinh nuốt nước miếng, thèm muốn chết.
Tuy rằng anh ta lớn lên trong thành phố nhưng gia đình lại nghèo, muốn được ăn thịt cũng không dễ dàng gì. Bây giờ lại lưu lạc đến cái thôn vùng núi này, thường ngày không thiếu rau nhưng còn thịt thì khác, chẳng mấy khi trong thôn mới giết heo. Làm gì có ai không thích ăn thịt cơ chứ, đặc biệt là một người đàn ông trưởng thành như anh ta, đến nước luộc thịt cũng không được nếm. Bây giờ được ngửi mùi thịt ba chỉ, đột nhiên thèm chảy cả nước dãi.