Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kết quả là, Lục Kiến Thời không những không rời đi, mà còn tiếp tục đến làm phiền, sau đó, người vợ cũ đã ly hôn với Lục Thủ Nghiễm vài năm trước đã đến tìm gặp cô, chính điều này, đã phá hỏng mọi chuyện quan trọng của cô.
Sự căm giận bởi vì chén ngọc Cửu Long bị vỡ, đã làm cho cô cảm thấy rất khó chịu với mọi người, bao gồm người đó là Lục Thủ Nghiễm, nói tóm lại cô chính là người giận chó đánh mèo, có thể trút giận lên bất kỳ ai.
Bởi vậy nên hiện tại, cô nhìn Lục Thủ Nghiễm cũng không được vừa mắt.
Lục Thủ Nghiễm nhìn thấy cô ngẩng đầu lên, cuối cùng hình như là anh cũng đã nhận ra cô, vì thế thử thăm dò gọi: “Vãn Vãn?”
Sơ Vãn nghe thấy anh gọi tên, cho nên việc cô suy nghĩ muốn giả vờ như không quen biết cũng không được.
Cô run lên bởi vì lạnh, miễn cưỡng đưa tay ra khỏi ống tay áo, sau đó miễn cưỡng gật đầu, xem như là đã chấp nhận, sau đó, cô dùng ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn anh.
Cô rất muốn giả vờ như không hề quen biết với anh.
Trước đây, khi cô còn nhỏ thường được ông nội Lục đón đến nhà, ở lại đó khoảng một tháng, nhưng mà khi lớn hơn một chút, cô lại phải đi khắp nơi để xúc đất, cho nên ít qua lại thường xuyên hơn, còn về phần của Lục Thủ Nghiễm, thì khoảng mười một năm trước anh đã đi nhập ngũ, cho nên rất hiếm khi trở về nhà, quanh năm suốt tháng gặp anh cũng chỉ gặp được vài lần, mấy năm gần đây cả hai người lại chưa gặp mặt nhau, cho nên hiện tại không nhận ra nhau cũng là điều bình thường.
Lục Thủ Nghiễm nhìn thấy cô gật đầu, ngay sau đó anh liền ra hiệu cho Nhị Hổ Tử người đang lái xe máy kéo, rồi nói: “Anh bạn đồng hương, làm phiền xin hãy dừng lại một chút, tôi có chuyện muốn nói với Vãn Vãn.” Nhị Hổ Tử nghe thấy Lục Thủ Nghiễm gọi trực tiếp tên của Sơ Vãn, cho nên nghĩ đó là người quen thân thiết, cho nên liền dừng xe máy kéo bên cạnh đường.
Chiếc xe Jeep cũng dừng lại, Lục Thủ Nghiễm bước xuống xe, nhìn thấy Sơ Vãn anh liền nhíu mày, nói: “Cháu muốn đi vào thành phố sao?”
Sơ Vãn quay đầu nhìn sang anh.
Trong ấn tượng của cô, thì Lục Thủ Nghiễm là người đã ngoài bốn mươi tuổi, là người quyền cao chức trọng, nhìn anh đặc biệt nghiêm túc oai phong, nhưng mà nhìn người trước mắt này, dáng người cao và thẳng như cây Tùng, dung mạo mang theo chút nhuệ khí, đôi lông mày sắc bén, ánh mắt vừa nhìn vừa đánh giá cô.
Ngay lập tức, Sơ Vãn liền muốn giả ngu, hỏi: “Chú, chú là…”
Cô muốn giả vờ không biết bất kỳ điều gì, giống như một cô thôn nữ miền núi đang ngơ ngác, nhưng mà, ngay sau khi cô lên tiếng, thì cô liền phát hiện ra bản thân không cần thiết phải giả bộ, bởi vì hiện tại, môi của cô đã bị đông cứng lại, lời nói cũng không hoàn chỉnh, liền cảm thấy bản giống như một chú chim nhỏ ngu ngốc đang bị đông cứng vì lạnh, không cần bất kỳ hành động nào, kỹ năng diễn xuất nào, cứ tự nhiên là được.
Lục Thủ Nghiễm nhẹ nhàng nhíu mày, nói: “Vãn Vãn, chú chính là chú bảy nhà họ Lục, cháu không nhận ra chú hay sao?”
Anh còn nhanh chóng nói bổ sung thêm: “Trước kia không phải là cháu thường xuyên đến nhà của chúng ta ở hay sao, nhưng mà mấy năm nay chú lại rất ít khi trở về, cháu lại không thường xuyên đến chơi nữa, cho nên cũng không gặp mặt nhau được nhiều.”
Vẻ mặt của Sơ Vãn thể hiện sự kinh ngạc, nói: “Thì ra chính là chú Bảy…”
Lục Thủ Nghiễm: “Sao con lại bị lạnh đến như vậy? Lên xe chú nhanh lên.”