Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bầu trời được nhuộm đều một màu xanh, chỉ có một vài áng mây trôi nổi màu tím nhạt, cũng chỉ một một áng mây vậy thôi, nhưng dường như đã làm tiêu tan cái lạnh trong không gian.
Bầu trời mùa hè xanh thẳm không lẫn chút tạp chất, trải dài đến chân núi Thiên Thọ ở phía bắc Bắc Kinh.
Nơi đây là nơi tiếp giáp của ba khu vực Bình nguyên Hoa Bắc, dãy núi Yến Sơn và dãy núi Thái Hành, hải quan khi xuống núi có thể đi thẳng đến bình nguyên Đông Bắc, ra khỏi Cư Dung Quan sẽ bước vào đồng cỏ Mông Cổ, dọc theo kênh lớn Đại Vận Hà đi xuống, nối thẳng đến Giang Nam.
Nơi đây ba mặt là núi, dễ thủ khó công, là trung tâm của khu vực Trung Nguyên, ngày nay cũng là nơi binh gia phải tranh giành.
Nơi này theo phong thủy là nơi hội tụ khí đất, bên trong có điện thờ thánh nhân, đời đời sinh minh quân, bên ngoài có công hầu thờ núi Vũ Chi, đời đời hiến tế.
Đây là nơi an táng cho các vị vua chúa triều Minh.
Sơ Vãn ngồi trên xe bò, trong không gian tràn ngập mùi phân trâu cùng với cỏ khô, nhìn xa xa trên dãy núi là Thập Tam Lăng, nhìn đỉnh núi nguy nga, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, mình lại trở về.
Làm sao cô có thể ngờ, cô lại được trở lại mười mấy năm trước, trở lại núi Thiên Thọ năm 1984.
Quá trình trưởng thành của Sơ Vãn gắn với Thập Tam Lăng, cô lớn lên ở dưới chân Thập Tam Lăng.
Năm cô mười chín tuổi, theo sự dặn dò của ông nội, giữ ước định của những người trước, gả vào nhà họ Lục trong thành, trở thành vợ của Lục Kiến Thời.
Bình tâm mà nói, cuộc sống sau khi kết hôn của cô cũng không tệ, Lục Kiến Thời rất thích cô, trưởng bối nhà họ Lục cũng rất yêu thương cô, sau khi cưới, cô ỷ vào những bản lĩnh được truyền lại từ nhà tổ, lăn lộn trên thị trường đồ cổ, một tay vào một tay ra, lấy tàng nuôi tàng, chuyện làm ăn dần có quy mô hơn, sau đó cô mở hai cửa hàng đồ cổ ở xưởng Lưu Ly, dựa vào mắt nhìn cực tốt, cũng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, trở nên giàu có.
Đến giữa thập niên chín mươi, giá trị con người cô đã rất cao, cô đã đi khắp các trường đấu giá lớn trên thế giới.
Vốn dĩ đây đều là những chuyện tốt, kết quả cô không ngờ, cuộc đời của cô lại gặp những sự kiện cẩu huyết như trong tiểu thuyết Quỳnh Dao.
Cô đột nhiên phát hiện, Lục Kiến Thời có nhân tình bên ngoài.
Anh ta lại nuôi nhân tình!
Sớm biết như vậy, sao lại chọn anh ta?
Thật ra, trước khi Sơ Vãn kết hôn với Lục Kiến Thời, cô đã nói chuyện với một đối tượng trong thôn, người ấy là thanh niên tri thức từ Bắc Kinh xuống vùng ngoại thành nông thôn, có chút văn hóa, hai người coi như có chủ đề nói chuyện chung, nên dần nói tới chuyện yêu đương.
Ai biết được nửa năm, người đó thi lên đại học, trực tiếp vào thành, một tháng sau thì nói lời chia tay với cô, nói hai người “Không có tiếng nói chung”, sau đó, người ta liền qua lại với một người bạn cùng lớp.
Lúc ấy, Sơ Vãn bị đả kích, cảm thấy mình bị cả thế giới phản bội, đúng lúc ông cố của cô lấy giấy hứa hôn năm xưa với nhà họ Lục ra, để cho cô gả vào nhà họ Lục, nhà họ Lục cũng có tiếng tăm trong thành, cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng đồng ý gả vào nhà họ Lục.
Lúc đó, nhà họ Lục có tới bốn, năm đứa cháu chưa kết hôn, ông cụ nhà họ Lục nói, có thể cho cô tùy ý chọn.
Cô cũng không khách sáo, nghĩ: vậy thì tùy ý chọn một người đi.
Không đợi cô ngẫm kĩ xem nên chọn ai, Lục Kiến Thời đã bắt đầu lấy lòng cô, thời gian ngắn thời gian dài, anh ta đều tri kỷ, chu đáo khắp nơi, cô thấy dáng vẻ của Lục Kiến Thời cũng tạm được, con người cũng không tệ, trong đầu nghĩ vậy thì chọn anh ta đi.
Đưa Lục Kiến Thời về ra mắt ông cố, cô liền nhanh chóng kết hôn.