Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong tương lai nếu như cô có thể kiếm được nhiều tiền, thì không biết được tâm lý của người bên kia sẽ như thế nào, nói không chừng sẽ có những biểu hiện không bằng cả Lục Kiến Thời.
Nói thẳng ra là cả hai vợ chồng phải tâm đầu ý hợp, không phải ai cũng có thể kiên định trước sự giàu có bất ngờ của vợ, khi thấy nhiều tiền thì tính tình của họ cũng sẽ thay đổi rất nhiều.
Rất nhiều người có thể chia sẻ với nhau những lúc nghèo khó, nhưng mà lại không thể chia sẻ sự giàu sang phú quý, đứng trước khối tài sản khổng lồ, lòng người dễ bị méo mó.
Trong những người con cháu nhà họ Lục, ngoài Lục Kiến Thời ra, thì nhìn chung những người khác đều ổn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sơ Vãn đến chợ sáng ở Ngọc Uyên Đàm, ở đây cũng có bán đồ cổ, cô đi dạo hết một vòng, nhưng mà cuối cùng, cô lại thích một chiếc lọ hình bát giác được làm bằng gạo nếp, trên chiếc lọ hình bát giác đó được vẽ những bức tranh hình người, vượt qua sức tưởng tượng, nhưng mà được bán với giá không cao lắm, người bán bên kia ra giá ba mươi nhân dân tệ, nhưng mà đoán chừng còn có thể trả giá thêm.
Sơ Vãn nhìn một lúc, cuối cùng cô quyết định từ bỏ.
Ông cố nội đã già rồi, có thể ở cùng với cô không được bao lâu nữa, ngôi nhà ở trong thôn cô cũng không có đủ khả năng để giữ lại, cô cũng không có tâm trạng tiếp tục ở đó tranh giành với đám người kia để giữ lại ngôi nhà, sau này, cô sống ở đâu cũng là cả một vấn đề, chắc đến lúc đó, cô sẽ thuê một nơi ở trong thành phố.
Cô rất hiểu cảm giác phải đi lang thang không có chỗ ở cố định, lúc đó nếu mang theo loại đồ sứ dễ vỡ này thì với cô mà nói, ấy là đồ vật xa xỉ, nó cũng không dễ để mang theo, rất là không phù hợp.
Dù có từ bỏ thì cũng không phải vấn đề gì quá lớn, trong thời đại này, cơ hội ở khắp mọi nơi, liếc mắt nhìn một cái cũng có thể tìm được nhiều thứ tốt, nếu cô ra tay thì cũng dễ dàng có thể kiếm được, nhanh chóng nâng cao những chén đĩa của bản thân lên.
Cô đi dạo ở nơi khác, tuy vẫn không ra tay, nhưng cô cũng nắm được bao quát về chợ đồ cổ ở thời đại này.
Trong tháng này, người ra ngoài bán hàng chỉ có hai loại, một là loại sạn đất, chủ yếu đến từ khu vực Văn An của huyện Hùng thuộc Hà Bắc, nhưng cũng có một số người đến từ Sơn Đông, đây đều là những người đi vòng quanh đến các vùng quê để thu mua các món đồ cũ, rồi sau đó mang ra chợ bán, bọn họ chỉ hiểu một ít da lông, mua vào với giá hai hoặc ba nhân dân tệ, sau đó mang chúng ra chợ đồ cổ để thử vận may, xem tình hình giá cả trên thị trường để bán, nói tóm lại, loại này thì bọn họ sẽ không mất quá nhiều; Còn có một loại khác là một số ít người sống lâu năm ở Bắc Kinh, sau cuộc thảm họa, trong nhà còn sót lại một số ít đồ cũ, hoặc là được trả lại sau khi nhà của họ bị lục soát vào những năm đó, thấy thời buổi khấm khá hơn, nên mang chúng ra bán.
Sau hai ngày lang thang như thế, cô mượn chiếc áo khoác da của Hồ Tuệ Vân, tuy là nó có hơi to so với cô nhưng ít ra nó mặc được, vẫn còn tốt hơn chiếc áo khoác bông cũ của cô, nhìn cũng có phần đàng hoàng hơn một tí.
Hồ Tuệ Vân lại đưa thêm cho cô một chiếc khăn quàng cổ màu trắng khác: “Mặc như thế này nhìn đẹp hơn rất nhiều.”